Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Chuyện 4 Ô-Sin (Phần IV)

Bà mặt BUỒN nghỉ về quê buổi sáng thì ngay chiều tối hôm ấy, vợ mình về nhà vứt vội cái túi lên sofa rồi gào lên: Em tìm được Ô-sin mới rồi, bà ấy hết hợp đồng, đang ở nhà cháu bà ấy gần đây, em đi PHỎNG VẤN!
Úi giời, Ô-sin giờ lại phải phỏng vấn cơ à, MK, cứ như tuyển nhân viên văn phòng. Mà thôi, việc của vợ nên mình cũng chỉ nói với theo:
- Em nhìn kỹ mặt bà ấy nhé, BUỒN quá là thôi ngay đấy!
- Vâng, anh yên tâm!
- Mà này!
- Gì nữa?
- Nếu mặt bà ấy VUI quá cũng thôi nhé! Khóc thì còn đỡ chứ cười nhiều là CHẾT SẶC đấy!!!
Khoảng nửa tiếng thấy vợ về, nhìn mặt vợ là biết kết quả rồi: MÉP ra tận mang tai! Cười ngoác từ cửa vào, vợ nói:
- Bà này ổn lắm anh ạ, to cao, khỏe mạnh, chuyên nghiệp, kinh nghiệm chăm trẻ con lại chuyên đào tạo Ô-sin nữa, may quá bà ấy rất thích nhà mình, ngày mai chuyển đồ đạc qua luôn!
- Chúc mừng em, thành công nhé! Hy vọng bà này ở lâu hơn 3 bà kia!!!
Thế là chiều tối hôm sau, mình vừa về bước chân vào nhà, đang lúi húi cởi đôi giầy ra tự nhiên thấy tối xầm lại, chưa kịp định thần thì nghe 1 tiếng nói (quát thì đúng hơn): CHÚ VỀ ĐẤY À!!!! Giật bắn co mình, suýt lăn mẹ nó ra đất, ngẩng đầu lên thấy 1 bà trông như con GẤU, cao phải gần 1,7m béo tròn, hèn gì nội lực thâm hậu thế? Bà này mà đóng phim cổ trang chắc cũng phải vào vai VÕ TẮC THIÊN!
- Ui giời ôi! Vâng! Chào bà, bà mới đến à!
- Vâng! Tôi làm việc cho nhà chú, có gì nhờ chú chỉ bảo nhé!
- Dạ! Không có gì đâu bà! Mà bà này, cạnh nhà mình có ông lão 83 tuổi đấy, bà cứ chào TO như thế nhiều khả năng khu tập thể lại có đám tang! Bà nói nhỏ thôi bà nhé!
- Vâng, chú thông cảm, tôi ở quê nói thế quen rồi, sửa dần dần!
Đúng theo lời vợ nói, bà này khoảng 60 tuổi làm Ô-sin chuyên nghiệp gần 10 năm nên nhà cửa đâu ra đấy: mặt mũi phúc hậu, thật thà, nấu ăn được, chăm bé tốt, sử dụng thành thạo mọi máy móc… Nhược điểm thì cứ từ từ nhé, có hết đấy! Nghe bà ấy tâm sự trước đây còn là giáo viên rồi chồng ghen không cho đi dạy, rồi bà kể:
- Hồi trẻ tôi xinh nhất HUYỆN, nom như ca sỹ THU HIỀN ấy, ông ấy ghen không cho tôi đi dạy!!!
Rồi bà ấy chìa ngay ảnh hồi trẻ cho xem! Ối giời ôi! Cháu lạy bà mất thôi, chắc bà nghĩ cháu chưa nhìn mặt Thu Hiền bao giờ không bằng, nói thật: trông bà như cô THU TIỀN! Nhưng mình chỉ dám nghĩ vậy thôi. Ăn cơm tối xong, vợ chồng đang xem phim, bà ấy chìa ngay ra 2 cuốn sổ dày cộp rồi nói:
- Đây, cô chú xem, tập này là tập thơ tôi làm, hàng trăm bài trong thời gian tôi làm giúp việc! Còn tập này, là Nhật ký của tôi, tôi viết từ hồi tôi ra Hà Nội. Chú đọc tập THƠ đi, còn cô, cô đọc Nhật ký nhé. Đọc hết rồi 2 người đổi cho nhau! Hay lắm đấy!
- Dạ vâng, bà cứ cất đi, rảnh vợ chồng cháu đọc, chứ vợ chồng cháu cũng bận lắm. Cám ơn bà!
Cháu đến lạy bà mất thôi, làm thơ viết nhật ký nữa, may mà bà không có Phây-buc chứ không thì chết với bà mất. Còn nữa, bà ấy hát suốt ngày, dậy sớm hát to tuyền bài nhạc đỏ của Thu Hiền. Nhiều lúc đang ngủ say thấy vợ hét tướng lên: Bà hát bé cho chúng cháu ngủ! Thế là bà ấy nói:
- Cô chú cũng tập dậy sớm đi, ngủ nhiều chóng chết lắm!
Tất nhiên chả có ai hoàn hảo, tìm được bà Ô-sin thế này là ổn lắm rồi, thế cho nên tính cách bà này hơi vấn đề 1 tý cũng chả sao, càng vui. Ở lâu mới biết bà này tính rất đồng bóng: thích khen giống THU HIỀN, thích khen xinh, thích văn nghệ văn gừng, thích oai, thích ăn diện, thích nịnh ….Ngoài ra bà ấy có 2 yêu cầu đặc biệt: 8h tối đi tập thể thao và được làm dịch vụ môi giới Ô-sin nhưng không làm ảnh hưởng đến việc nhà.
Ông hàng xóm (chuyên ngành phim XXX) thì khỏi nói, mừng ra mặt, chuyên đứng rình hành lang đợi bà Ô-sin đi đổ rác để hỏi thăm. Vợ mình lo ông ý quấy rối bà ấy nghỉ như bà trước thì căng. Đợi lúc ăn cơm, vợ mình mới nói:
- Bà cẩn thận ông L hàng xóm bà nhé, ông ấy hay ghẹo lắm!
- Ôi giời chú cứ lo xa! Ông ấy tôi sợ gì! Ông ấy chả ghẹo đâu, vỗ mông tôi suốt đấy!
- Ối giời ôi! Bà…bà.. thấy thế nào, ôi chết, nhầm! Bà làm thế nào???
- Tôi kệ, cho vỗ thoải mái, tôi bảo: Ông thích em cho ông vỗ thoải mái, mông em thì còn gì là MÔNG nữa đâu ông ơi!
- Hahahahha! Cháu phục bà đấy! Mình nói.
Nhưng đâu chỉ mình mình phục bà ấy đâu, ông hàng xóm còn phục gấp đôi mình, sống với mình bao năm chưa bao giờ ông lại tốt đến thế, qua nhà chơi liên tục, chủ yếu để ngắm bà Ô-sin! Căng thật, chết mẹ, có khi ông ấy yêu bà lão nhà mình cũng nên. Sáng sớm, mình đang ngồi toa-lét, mặt nhăn như khỉ vì tối qua ăn mấy quả ổi xanh, thế là nghe lỏm được câu chuyện của ông hàng xóm với bà Ô-sin, ông hàng xóm nói trước:
- Mình đi đâu về thế!
- Em đi mua thức ăn cho nhà cô chú!
- Mình đọc xong mấy tờ báo “Đang yêu” chưa? (nhờ ông mà mình biết có cái báo loại này, mình cũng hay đọc ké của bà)
- Em đọc xong rồi, tý e mang sang ông cho em mượn số mới nhé!
- Thế mình thấy hay không!
- Em toàn thấy yêu với đương, giờ già rồi, đọc cho vui thôi!
- Mình mà già à, mình trông như 40 thôi, xinh phết đấy!!!
(MK! Ông có để cho con ỉa không ông ơi!)
- Ông cứ trêu em!!!
- Anh mang cho mình mượn tiểu thuyết nhé!
- Truyện gì thế ông?
- Truyện tình yêu hay lắm, yêu như thế mới là yêu chứ em, truyện của Nhật em ạ!
(MK, lại NHẬT, hết phim rồi lại truyện hả ÔNG???)
- Ông cứ vòng vo, truyện gì thế ông?
- RỪNG NAUY!
(Á! Á! ÔI TRỜI ĐẤT ÔI! Lạy ông mất thôi, ông làm con phọt mẹ nó cả…., ông mà chữa táo bón thì nhất nước mình mất! Cho Ô-sin mượn Rừng Nauy thì ông xứng đáng là Sư phụ con)
Thế là đỡ phải lo ông hàng xóm, giờ ông là phụ tá của Ô-sin nhà mình. Từ hồi bà Ô-sin ngoại hạng này đến ở, hàng xóm lại tưởng mẹ vợ mình, chả ai nghĩ là Ô-sin. Cũng đúng thôi, Ô-sin gì mà quần áo sa-tanh bóng loáng, túi xách Gucci hàng Fake, tóc nhuộm đen nhánh, 2 tay 2 điện thoại… không những thế thứ 7 hoặc CN bà làm nguyên bộ áo dài nhung đi Chùa như mệnh phụ phu nhân. Bực nhất là bà ấy gọi điên thoại liên tục, môi giới Ô-sin ấy mà, hết gọi cho Ô-sin thỏa thuận lại goi cho nhà chủ để lấy tiền môi giới. Mà bà ấy nói to, gào lên trên điện thoại bất kế giờ giấc làm nhiều người tưởng nhà mình cãi nhau! Rồi bà ấy lấy luôn cái hành lang ngoài nhà mình làm điểm tập kết Ô-sin, vì vậy nhiều khi cũng nghe lỏm được vài chuyện kỳ lạ trong cái thế giới Ô-sin đầy thị phi phức tạp ấy. Hôm ấy mình nghe được chuyện thế này, bà Ô-sin nhà mình nói với 1 con bé giúp việc mới lên:
- Thế mày nghĩ kỹ chưa, mày có đi làm cho nhà ấy không?
- Nhà nóa TOA không bà?
- Ừ thì 4 tầng, mỗi tầng khoảng 50 m vuông thôi!
- TOA thế cháu không “nầm” đâu, nhà “nhỏa” cháu mứi “nầm” được chứ, TOA thế cháu “nau” nhà sụn mịe NƯNG chiết toi!
- Thế nhà 50 mét vuông, 2 vợ chồng 1 đứa con với 1 bà cụ già mày có làm không?
- Úi giời, cóa CỤ GIÀ à! Khóa tính nắm, cháu chịu thôi!
- Mẹ cái con này! Còn 1 điểm nữa, nhà chung cư 70 mét vuông, 2 vợ chồng, 2 đứa con, đứa bé 6 tháng, đứa lớn 4 tuổi, mày có làm không?
- Bọn trẻ cóa nghịch không bà, nghich cháu không nầm được đâu?
- Mẹ mày, đứa bé thì biết gì mà nghịch, đứa lớn nó đi mẫu giáo chiều mới về!
- Tầng mấy hử bà?
- Tầng 20, có thang máy mày lo gì?
- Úi giời, tầng 20 không khí noãng nắm, cháu không thở được đâu?
- Ôi tiên sư bố cái con này? Mày định thế nào, mày định làm nhà như thế nào???
- Cháu nà cháu muốn như nhà bà đang nầm nầy nầy! 2 vợ chồng với đứa con, nhà vừa phải!
- Ơ cái tổ sư mày! Mày đang làm cho nhà như thế tự nhiên mày nghỉ, rồi mày lại đòi là sao???
- Nhưng nhà ấy ló lấu cơm nhão quá, cháu ăn không được! Thằng chồng nại ngáy to cháu không ngủ được, đã thế con vợ suốt ngày ăn cá “dán”, cháu bị dị ứng với mùi cá không chịu được!
- ÔI GIỜI ÔI! Tổ sư bố chúng mày! CHÚNG MÀY ĐI GIÚP VIỆC HAY ĐI AN DƯỠNG ĐẤY HẢ????