Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Chuyện 4 Ô-sin (Phần III)

Thú  thật với các bạn, cứ nhìn Ô-sin nhà thằng em mình mà phát thèm, chỉ mong vợ mình NGHĨ được như vợ nó: chọn Ô-sin toàn 16 tuổi lại phải xinh mới được làm, kệ cha thằng chồng nuốt nước bọt cả ngày. Một lần mấy anh em đến nhà thăm con nhà nó đầy tháng, bấm chuông 1 lúc có con bé ra mở cửa làm cho 5 anh em mắt như đèn pha Ô-tô. Trời, con bé trắng bóc, tròn lẳn, vòng 3 với vòng 2 nó trông như 4 quả bóng, vãi đái thật. Thế là vào nhà chả ông nào hỏi thăm con gái thằng em chỉ chăm chăm hỏi thăm con bé kia là ai? Có phải em vợ mày không???
            Thằng em mặt nó VÊNH ngược lên trần nhà (chắc để nước bọt nó không vãi ra thảm) rồi nó chốt 1 câu: Ô-sin nhà e!!!!
            Ối giời ôi, MK, Cái lề gì thốn???? Ô... Ô ...Ô ...SIN Á???? Mồm ông nào ông đấy há hốc ra, ông em phải nói: 
            - Thôi các anh uống nước rồi ngậm mẹ nó mồm vào cho em nó đỡ kinh! Nó còn bé, các anh quan tâm làm gì???
            - Bé cái tổ sư mày??? Mày thấy nó bé chỗ nào? Chỗ nào????
            Thế là các ông bác tranh thủ hỏi thăm:
-          Cháu quê ở đâu?
-          Dạ, cháu quê Phú Thọ!
-          Ôi, cùng quê chú đấy?
-          Chú ở đâu ạ?
-          Chú ở ..ở …Đền Hùng! Hehehehe
-          Chú cứ đùa cháu!
-          Thế ở quê mùa này là mùa GẶT cháu nhi?
-          Ôi! hi hi hi! Quê cháu còn chưa CẤY thì gặt cái gì?
-          Ơ! Chú tưởng gặt với cấy cùng nhau chứ cháu nhỉ???
-          Cùng cái TIÊN SƯ MÀY! Gặt là lúc mày ĐẺ CON, còn CẤY là lúc mày rửa XÚC XÍCH, khác nhau đây thằng NGU!!!
            Đấy, suýt nữa các bố nhảy vào đánh nhau chỉ vì hỏi thăm Ô-sin nhà người ta có NHỤC không cơ chứ! Con bé này rất hay, nó đặt cả nick name cho thằng em mình: anh Th “hâm”! Nghe rất tình cảm, chứ đâu như Ô-sin nhà mình! Thôi, quay lại Ô-sin nhà mình, chuyện Ô-sin nhà này để tự vợ chồng nó tự kể!
            Bà này gần 50 tuổi, hoàn cảnh rất éo le: không chồng, không con lại nuôi mẹ già 80 tuổi. Tuy già nhưng được cái cũng sạch sẽ, chăm chỉ và đã có kinh nghiệm làm Ô-sin nhiều năm. Chỉ có điều nhìn mặt bà ấy thì bất ký ai đang VUI thế nào cũng BUỒN ngay. Kỳ lạ thật, mặt bà ấy lúc nào cũng như đưa đám, buồn thê thảm. Trông bà ấy mình cứ tưởng tượng ra nhân vật TỬ THẦN THỰC TỬ trong Harry Porter, gặp ai cũng hút hết niềm hạnh phúc! Nhìn lâu chắc chắn 100% ai cũng òa khóc mặc dù chẳng có lý do gì! Con bé nhà mình chẳng hạn, gặp là nó khóc ngay cứ như gặp ngáo ộp. Mình cứng rắn hơn, nhưng cũng chả dám nhìn vào mặt bà ấy, ăn cơm cứ phải nhìn vào cái Tivi, chỉ sợ nhìn sang mặt bà ấy nước mắt lại túa ra không ăn nổi cơm.
            Nói chung là bà này làm việc chăm chỉ, nhà cửa sạch sẽ, nấu ăn cũng tạm được, mà như thế là mãn nguyện rồi. Tuy nhiên bà ấy làm được hơn 1 tuần mà không khí gia đình như đưa đám, ai cũng trông rất buồn, đi lại VẬT VỜ như cái bóng. Xem phim Hàn Quốc trên tivi có cảnh nào xúc động 1 chút là cả nhà khóc như mưa cứ như UNG THƯ đến nơi rồi. Mà nào chỉ riêng gia đình mình, bà tổ trưởng đến thu tiền cũng bị ảnh hưởng luôn. Vào thu tiền ủng hộ đồng bào lũ lụt, nhìn không khí gia đình trang nghiêm quá, bà ấy cũng hoảng hỏi:
-          Nhà mình có chuyện gì à?
-          Có gì đâu bà! Hic hic!!! Vợ trả lời.
-          Thế cho cô thu tiền ủng hộ đồng bào lũ lụt! xịt xịt!!
-          Khổ thê cô nhỉ, lũ lụt chết bao người cháu thương quá! Hu hu hu! Vợ mình bắt đầu khóc
-          Ừ cháu ơi! Hu hu hu! Tôi lắm cháu ạ, Ôi giời ôi, mất hết nhà cửa, hu hu hu, Thương lắm hu hu hu! Bà tổ trưởng òa lên khóc theo.
-          Nhà cháu cũng bị lụt cô ạ! Hu hu hu! Cháu lo mẹ cháu quá cô ơi! Hu hu hu ! Ô-sin mình khóc tiếp. Rồi con bé nhà mình thấy mẹ nó khóc cũng khóc um lên. Căng thật????
-          Cô cho cháu đóng 100k cố nhé! Hu hu hu!
-          Hu hu hu! Có người đóng 1000k đấy cháu! Hu hu hu!
-          Ôi trời ôi! Hu hu hu! Thế cô cho cháu đóng 2000k nhé! Hu hu hu
-          Có người đóng 10.000 k đấy cháu! Hu hu hu!
-          ÔI GIỜI ÔI! Hu hu hu! Vậy cô cho….
-          THÔI, NÍN NGAY! Mình gào lên: Đóng 100 k ngay không tôi bán cái nhà này làm từ thiện bây giờ!
            Đấy, thế rồi bà tổ trưởng xúc động đến nỗi gần như không đi được, khốn khổ, bà vừa đi vừa khóc. Cả khu tập thể không hiểu sao bà tổ trưởng đi thu tiền mà như đi đám ma thế không biết, khóc ngất lên ngất xuống. Cả nhà mình cũng thế, nức nở cả tiếng đồng hồ, căng thật. Không ổn rồi, mình nghĩ thế này thì căng quá, phải thay đổi thôi! Định bàn với vợ ai ngờ vợ nói trước: em kiếm được 1 bà thay cho bà này rồi anh ạ, bà này làm thì được nhưng không chăm con bé được, nó cứ nhìn bà ấy là nó khóc, em nhìn bà ấy em cũng khóc, chả hiểu thế nào?

            Thế là chốt, thay Ô-sin!!!

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Chuyện 4 Ô-Sin! (Phần II)

Rồi cũng chỉ một tuần sau, nhà lại có Ô-sin mới. Bà này đặc biệt nhất là cách đến và đi của bà đều do yếu tố khách quan ảnh hưởng! Nghe bà ấy nói, trước đây ở quê cũng khá giả, nhưng làm ăn thất bát nên phải trốn lên Hà Nội lánh nợ. Trông gầy gò nhưng có vẻ nhanh nhẹn sạch sẽ, mặt mũi trông cũng sáng sủa, thế là cũng may rồi. Vợ mình mừng ra mặt, tìm được Ô-sin mà cứ như hôm mình đến Ăn hỏi, mồm ngoác ra cười suốt làm chồng mấy lần phải lấy tay đóng lại không khéo người ngoài tưởng vợ bị TÂM THẦN. Nhưng người mừng nhất không phải vợ mình mà chính là ông lão hàng xóm…
            Bà này có vẻ ổn hơn, tiếp thu nhanh nên 1 tuần sau là nhà cửa có vẻ đi vào khuôn khổ, vợ mừng lắm bảo với mình:
-          Cứ thế này hết tháng em không phải về nhà buổi trưa nữa!
            Mình cũng mừng, không ngờ tìm được Ô-sin mà gia đình hạnh phúc hơn hẳn, thế mới lạ. Nhưng đời không như mơ, được 2 tuần bà tổ trưởng thông báo Ô-sin nhà mình vứt rác không đúng nơi quy định gây ô nhiễm môi trường. Hóa ra tối bà ấy đi đổ rác, lẽ ra phải vứt xuống đường thì bà vứt ngay cầu thang. Còn nữa, tiền điện thoại cố định bình thường có 40k/tháng thì tháng này tăng lên 300k toàn cuộc gọi về Bắc Giang quê bà. Hai vợ chồng cũng chỉ dám nhắc nhở, sợ bà ấy giận bỏ về thì chết. Nhưng Ô-sin được cái giỏi cãi, chối bay chối biến; nào là tôi vứt rác xuống đường mà, nào là tôi có gọi về quê bao giờ đâu?... Thế là lại phải chỉ cho bà ấy thấy rác nhà mình có những cái mà chỉ riêng nhà mình mới có: đó là BỈM toàn cứt trẻ em. Rồi cuộc gọi có cả địa chỉ và ngày giờ gọi mà lúc đó chỉ có bà với con bé tuổi rưỡi ở nhà, mà con bé ấy thì nó chưa biết nói và chắc chắn nó không có bạn bè hay người thân trên Bắc Giang được… Thế mà vẫn tỏ thái độ không bằng lòng, mặt cứ xị xuống kêu: Tôi nhớ nhà! Làm vợ lại hốt hoảng dắt ra chợ mua quần áo mới rồi quà gửi về quê.
            Được 1 tháng có vẻ cũng ổn thì một hôm đang ăn cơm thấy bà ấy nói lấp lửng: ông L hàng xóm ông ấy cứ làm sao ây cô chú nhỉ????
            Đến đây phải nói qua về ông hàng xóm. Ông hàng xóm nhà mình năm đấy 83 tuổi, có 2 vợ, vợ cả lấy từ hồi ông ấy 13 tuổi và hơn ông ấy khoảng 7 tuổi có với nhau 4 đứa con và sống ở quê. Sau này ông ấy thoát ly theo Kách Mệnh rồi công tác ở Hà Nội và lấy 1 bà cùng cơ quan chồng mất, cũng có 3 đứa con riêng. Hai ông bà sống với nhau có 1 đứa con trai năm ấy 23 tuổi đang du học ở nước ngoài. Tóm lại ông bà có 8 đứa con, 7 riêng và 1 chung. Ông hàng xóm có 1 tính cách đặc biệt, vì thế ông ấy có biệt danh là L “dê”. Về già ông càng phát huy mạnh, đó là ông rất thích xem phim Xem Xong Xóa (XXX), mà lại chỉ thích phim Nhật thế mới lạ chứ! Thì các bạn biết đấy, phim Nhật có đặc điểm là “làm” thì ít mà “hò hét” thì nhiều. Ông hàng xóm nhà mình lại nặng tai, xem phim XXX mà ông cứ cho tiếng to nhất, rồi đóng cửa vào cho hàng xóm không nghe thấy. Đấy là ông ấy tưởng thế, chứ cả tổ dân phố nghe rõ mồn một. Khốn khổ bà tổ trưởng phải nhờ mình nói với ông ấy để vặn nhỏ lại vì bản thân bà cũng không biết góp ý thế nào??? Mình đành phải đập cửa gọi ông ra. Ông hỏi ngay:
-          Có chuyện gì thế chú?
-          Ông xem phim gì thế? Mình hỏi.
-          Cái gì cơ, cháu nói sang tai này cho ông nhé, chả nghe thấy gì cả!
-          ÔNG XEM CÁI GÌ MÀ MỞ TO THẾ? Mình gào lên.
-          À, ừ.. thì là.. thì… phim tâm lý Hàn Quốc ấy mà!!!
-          Vâng, ông giúp cháu cho nhỏ cái tiếng đi nhé, không thì hàng xóm người ta lại tưởng ông đánh bà. Khiếp phim tâm lý của ông nó chỉ nói mỗi câu “ OH, OH...” thế thì hiểu thế nào được???
-          Ôi thôi chết, bỏ mẹ tôi rồi, để ông cho nhỏ ngay, chết tôi không cơ chứ…Có ai nghe được không hả cháu???
-          Chỉ người Điếc mới không nghe được ông ạ! Mình gào lên.
            Chưa hết đâu, xem phim chán ông lại ngứa chân ngứa tay, mà ở tuổi ấy lại chủ yếu là ngứa tay vì chân hầu như chỉ để đi lại với bài tiết! Thế là nhân tiện có bà Ô-sin nhà mình ông thực hành ngay: gặp đi chợ thì vuốt má, gặp đi đổ rác thì vỗ mông, gặp ngoài hành lang thì bóp…..mà thôi, không nên nói ra thì hơn. Thế là bà Ô-sin nhà mình gần như bị stress, gặp ông ấy ở đâu là ôm chặt vài thứ cần thiết rồi chạy.
            Căng thật, cứ đà này bà ấy nghỉ bố nó mất thì chết nhà mình. Vợ lo lắm, ngày nào cũng nhắc:
-          Anh phải nói với ông ấy đi, bà ấy mà nghỉ là nhà mình gay đấy!
-          Thế theo em, anh nói thế nào? Không lẽ lại nói thẳng vào mặt ông ấy: ông đừng sờ Mông Ô-sin nhà cháu nữa à??? Mà có bắt được quả tang đâu???
-          Tùy anh, muốn nói thế nào thì nói, miễm là để bà ấy yên cho em nhờ!
            Thế là đợi hôm thuận tiện, mình gọi ông sang nhà nói chuyện. Mình bảo ngay, KHÔNG CẦN VÒNG VO:
-          Ông ạ! Sự thể là thế này, bà Ô-sin nhà cháu cũng thích ông, mà ông toàn vỗ mông với bẹo má, cháu thấy bà ý không bằng lòng đâu! Hay mai cháu bố trí cho ông với bà ý gặp riêng rồi … “ấy” luôn ông nhé???
-          Ối chết, sao chú lại nói thế! Tôi già rồi, mà nói dại nếu vợ tôi biết thì chết! Ai lại làm thế hả chú???
-          Ông ngại gì! Cháu không nói có ai biết đâu? Ông cứ mạnh dạn lên, sợ gì???
-          Ôi chết, xin chú, thôi! Từ nay tôi không làm thế nữa! Chú nhỉ???
-          Vâng! Cám ơn ông! Thế ông nhé, giờ mà ông vỗ thêm cái nào nữa là phải “ấy” luôn đấy ông nhé!
-          Vâng, xin chú, tôi về!!!
            Chưa xong đâu các bạn ạ! Giờ ông không vỗ nữa, mà ông BUÔNG LỜI ONG BƯỚM: Gặp cầu thang “ Anh nhớ mình quá”, gặp đổ rác “ Mình xinh thế”, gặp hành lang “ cho anh Hôn cái nhé”! Được thêm 1 tháng nữa, một hôm Ô-sin nhà mình nói:
-          Cô chú cho tôi về 2 hôm, thằng út nhà tôi chuẩn bị cưới vợ, tôi về làm đám dạm ngõ rồi lên ngay!
-          Vâng! Bà về rồi lên ngay bà nhé!
            Bà Ô-sin về cả tuần chả thấy lên, vợ gọi điện chỉ thấy ò í e, gọi cố định lần nào cũng ông chồng nghe rồi bảo vợ đi ăn cỗ chưa về. Thế là mất toi Ô-sin, nhục không cơ chứ??? Tất cả là tại lão HÀNG XÓM, lý do chả đâu vào đâu! MK!
            Đến bây giờ mình cũng không hiểu bà Ô-sin nhà mình có cái gì mà ông hàng xóm lại thích vỗ mông thế? Vì bà ấy gầy đét, trông toàn da với xương, nom chả có tý gì của PHỤ NỮ cả thế mà sao ông ấy lại thích mới lạ??? Sau này thì mình nhận ra 1 điều khi nhìn vào tay ông ấy, trông nó khẳng khiu cũng toàn da với xương, mình nhận ra rằng: ông hàng xóm thích vỗ mông bà Ô-sin là do nó VỪA TAY!!! Mẹ kiếp, hóa ra Tay ông ấy lại hại đến sinh hoạt cả nhà mình! Đến là NHỤC!

            Vợ lại đưa con về ngoại, mình lại tự do như trai tân, nhưng cũng chỉ được 1 tháng. Nhà lại có Ô-sin mới!!!!

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Chuyện 4 Ô-Sin ( Phần I)

Cách đây 4 năm, bắt đầu từ khi vợ chuẩn bị sinh em bé, nhu cầu tuyển Ô-Sin để gánh bớt trọng trách gia đình cho bà vợ của mình trở thành đề tài trong suốt một thời gian. Vợ gần như lúc nào cũng sôi sục công tác tìm kiếm, hết gọi về quê ngoại quê nội, hỏi han bạn bè, đăng tin lên Blog (lúc đó hình như chưa có Fb), rồi status Yahoo luôn ở trạng thái: Cần tuyển Ô-Sin gấp! Khiếp, cứ như thiếu Ô-Sin thì vợ chồng nhà này không thể sống với nhau được. Bình thường thì kiếm cũng dễ thôi, nhưng với điều kiện do bà vợ mình đặt ra thì hơi bị khó, thế này nhé:

- Phải già hơn 40 tuổi (Do đọc mục Tâm sự trên VNexpress xuất hiện quá nhiều ông ngoại tình với Ô-Sin mà thực tế toàn do bọn nhà báo rỗi việc tự viết rồi tự cmt để câu khách, TSB chúng nó làm các bà vợ mất hết niềm tin!)
- Phải biết chăm em bé
- Phải khỏe mạnh (mục 3 nó lại ngược với mục 1)
- Phải sạch sẽ
Nhưng thực tế thì khác, đặt điều kiện thì dễ nhưng tìm X để thỏa mãn điều kiện mới khó. Tìm mãi chả được ai, vợ đưa luôn con về nhà ngoại; thế là mình lại như trai tân, tối qua nhà ngoại ăn cơm chơi với con rồi đêm lại về nhà ngủ 1 mình. Cuộc sống như mơ cũng chỉ kéo dài được hơn 1 năm, khi con gái được 1 tuổi vợ gấp rút tuyển Ô-sin đồng thời chỉ giữ lại duy nhất điều kiện số 1. Cuối cùng vợ cũng đưa về nhà 1 bà, phải gọi là CỤ thì đúng hơn, 63 tuổi trông quắt queo như quả táo tàu ngâm thuốc bắc, mới ở quê ra làm thêm vì ở nông thôn cũng chả còn việc gì làm ra tiền. Mình hoảng quá hỏi vợ:
- Em thuê bà già thế liệu có đủ sức khỏe để trông con bé nhà mình không, nói dại, nhỡ bà ấy mà ĐỘT TỬ ở nhà mình thì rõ là NHỤC!
Vợ gạt ngay:
- Tạm thời thế đã, kiếm được thì thay sau, em phải về ở với anh chứ để anh lông bông em không yên tâm, mất chồng như chơi, bao nhiêu vụ trên VNexpress kia kìa anh không đọc à??? (TSB bọn báo lá cải)
Thế là nhà có Ô-Sin, nhưng cũng chả hiểu sao, từ ngày có Ô-Sin vợ mình còn bận gấp đôi. Sáng dậy sớm dạy Ô-sin cách pha sữa, rửa bình, thay bỉm, vệ sinh … rồi chạy đi làm. Trưa lao về nhà kiểm tra, nấu ăn cho mấy bà cháu …. Chiều về sớm dạy nấu ăn, cách sử dụng bếp ga, máy giặt … Nói chung là tương đối vất vả so với lúc chưa có Ô-Sin. Được cái Ô-Sin nhà mình tiếp thu tuyệt vời, vợ nói cái gì nghe hết nhưng chả hiểu gì chỉ cười, vợ mình gần như phát khùng. Tuyệt vời hơn Ô-sin làm cái gì cũng chậm, cũng đúng thôi 63 tuổi thì nhanh mới lạ. Trông bà ấy phơi quần áo mà sốt hết cả ruột, toàn quần áo tre con bé tý ti mà bà ấy làm như phim quay chậm, cứ thế này hết cả buổi sáng không xong cái đống quần áo, vợ lại lao vào phơi cùng. Có cái máy giặt đặt hết chế độ chỉ việc bỏ quần áo vào bấm nút GIẶT (tiếng Việt nhé) mà không thể làm nổi vì toàn quên bấm nút BÂT/TẮT. Còn nữa, ngồi ăn cơm cả 2 vợ chồng phải thay nhau gắp không thì bà ấy chỉ ăn cơm không, nói không biết bao nhiêu lần là bà cứ ăn thoải mái, đừng ngại nhưng chỉ gắp được 2 miếng rau rồi lại ăn cơm không thế mới tài. Rồi thì bà Ô-Sin sinh hoạt y như ở quê, bạ đâu vứt đấy, bỉm thay ra vứt vào góc nhà, tăm cắm vào lọ hoa (cho nó nghệ thuật), quần áo cuộn tròn để đầu giường chả biết bẩn hay sạch… Có Ô-sin mà 2 vợ chồng còn vất vả hơn khi chưa có vì bây giờ còn phải chăm sóc cả Ô-sin. Gần 2 tháng trời mà mọi công tác huấn luyện vẫn dẫm chân tại chỗ, toàn vợ làm mẫu xong rồi lại làm nốt hộ Ô-Sin. Nhìn cổ vợ thấy hình như nó dài ra thêm 2 cm, mình cũng hoảng, kiểu này được 1 năm chắc vợ đi quảng cáo cho Sữa Anfa A+ thay cho con Hươu cao cổ cũng nên!
Rồi có hôm mình về nhà, nhìn mặt bà Ô-sin ra mở cửa mình giật bắn cả mình, trán bà ấy mọc cái sừng to tướng chả hiểu đập đầu vào đâu. Mình hỏi:
- Trán bà làm sao thế kia?
- Con bé nhà chú nó đập vào đấy!
- Trời! Nó có tuổi rưỡi làm sao mà đập được vào trán bà?
- Tôi nằm dưới đất nó cầm cái Ô tô nó đập vào!
Hóa ra bà ấy ngủ quên, con bé ngồi nghịch ô tô rồi đập luôn vào mặt bà lão đang ngủ. Khốn khổ, đành an ủi bà ấy:
- Hay bà kiểm tra xem Ông ở nhà có NGOẠI TÌNH không chứ cháu thấy Sừng bà nó to lên trông thấy đấy!
Chưa hết đâu, bà Ô-sin nhà mình còn bị bệnh mất ngủ vì hay nhớ nhà. Đêm mình dạy đi wc, đang mắt nhắm mắt mở đi ra phòng khách nhìn thấy 1 cái bóng đen to tướng trên cửa sổ giật bắn mình (suýt phọt mẹ nó cả c…!). Định thần lại hóa ra Ô-sin đang ôm cái cửa sổ nhìn người tập thể thao rồi sụt sịt khóc. Hoảng quá mình hỏi:
- Úi giời ôi, sao bà lại ngồi đây dọa cháu thế?
- Tôi không ngủ được, tôi nhớ nhà quá, hay cô chú cho tôi về ít hôm?
Rồi được vài hôm nữa thì bà ấy ốm, ho suốt, 2 vợ chồng hoảng quá sợ bà ấy lây cho con bé thì khổ. Nói dại chẳng may bà ấy có mệnh hệ gì thì còn NHỤC nữa, thế là OK, thanh toán tiền cho thêm tiền tàu xe rồi tiễn bà ra ga. Khỏi phải nói bà Ô-sin mừng thế nào, bà đi mà như chạy, chắc bà không biết 1 điều rằng, VỢ mình còn mừng gấp đôi bà!