Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Chuyện 4 Ô-sin (Phần III)

Thú  thật với các bạn, cứ nhìn Ô-sin nhà thằng em mình mà phát thèm, chỉ mong vợ mình NGHĨ được như vợ nó: chọn Ô-sin toàn 16 tuổi lại phải xinh mới được làm, kệ cha thằng chồng nuốt nước bọt cả ngày. Một lần mấy anh em đến nhà thăm con nhà nó đầy tháng, bấm chuông 1 lúc có con bé ra mở cửa làm cho 5 anh em mắt như đèn pha Ô-tô. Trời, con bé trắng bóc, tròn lẳn, vòng 3 với vòng 2 nó trông như 4 quả bóng, vãi đái thật. Thế là vào nhà chả ông nào hỏi thăm con gái thằng em chỉ chăm chăm hỏi thăm con bé kia là ai? Có phải em vợ mày không???
            Thằng em mặt nó VÊNH ngược lên trần nhà (chắc để nước bọt nó không vãi ra thảm) rồi nó chốt 1 câu: Ô-sin nhà e!!!!
            Ối giời ôi, MK, Cái lề gì thốn???? Ô... Ô ...Ô ...SIN Á???? Mồm ông nào ông đấy há hốc ra, ông em phải nói: 
            - Thôi các anh uống nước rồi ngậm mẹ nó mồm vào cho em nó đỡ kinh! Nó còn bé, các anh quan tâm làm gì???
            - Bé cái tổ sư mày??? Mày thấy nó bé chỗ nào? Chỗ nào????
            Thế là các ông bác tranh thủ hỏi thăm:
-          Cháu quê ở đâu?
-          Dạ, cháu quê Phú Thọ!
-          Ôi, cùng quê chú đấy?
-          Chú ở đâu ạ?
-          Chú ở ..ở …Đền Hùng! Hehehehe
-          Chú cứ đùa cháu!
-          Thế ở quê mùa này là mùa GẶT cháu nhi?
-          Ôi! hi hi hi! Quê cháu còn chưa CẤY thì gặt cái gì?
-          Ơ! Chú tưởng gặt với cấy cùng nhau chứ cháu nhỉ???
-          Cùng cái TIÊN SƯ MÀY! Gặt là lúc mày ĐẺ CON, còn CẤY là lúc mày rửa XÚC XÍCH, khác nhau đây thằng NGU!!!
            Đấy, suýt nữa các bố nhảy vào đánh nhau chỉ vì hỏi thăm Ô-sin nhà người ta có NHỤC không cơ chứ! Con bé này rất hay, nó đặt cả nick name cho thằng em mình: anh Th “hâm”! Nghe rất tình cảm, chứ đâu như Ô-sin nhà mình! Thôi, quay lại Ô-sin nhà mình, chuyện Ô-sin nhà này để tự vợ chồng nó tự kể!
            Bà này gần 50 tuổi, hoàn cảnh rất éo le: không chồng, không con lại nuôi mẹ già 80 tuổi. Tuy già nhưng được cái cũng sạch sẽ, chăm chỉ và đã có kinh nghiệm làm Ô-sin nhiều năm. Chỉ có điều nhìn mặt bà ấy thì bất ký ai đang VUI thế nào cũng BUỒN ngay. Kỳ lạ thật, mặt bà ấy lúc nào cũng như đưa đám, buồn thê thảm. Trông bà ấy mình cứ tưởng tượng ra nhân vật TỬ THẦN THỰC TỬ trong Harry Porter, gặp ai cũng hút hết niềm hạnh phúc! Nhìn lâu chắc chắn 100% ai cũng òa khóc mặc dù chẳng có lý do gì! Con bé nhà mình chẳng hạn, gặp là nó khóc ngay cứ như gặp ngáo ộp. Mình cứng rắn hơn, nhưng cũng chả dám nhìn vào mặt bà ấy, ăn cơm cứ phải nhìn vào cái Tivi, chỉ sợ nhìn sang mặt bà ấy nước mắt lại túa ra không ăn nổi cơm.
            Nói chung là bà này làm việc chăm chỉ, nhà cửa sạch sẽ, nấu ăn cũng tạm được, mà như thế là mãn nguyện rồi. Tuy nhiên bà ấy làm được hơn 1 tuần mà không khí gia đình như đưa đám, ai cũng trông rất buồn, đi lại VẬT VỜ như cái bóng. Xem phim Hàn Quốc trên tivi có cảnh nào xúc động 1 chút là cả nhà khóc như mưa cứ như UNG THƯ đến nơi rồi. Mà nào chỉ riêng gia đình mình, bà tổ trưởng đến thu tiền cũng bị ảnh hưởng luôn. Vào thu tiền ủng hộ đồng bào lũ lụt, nhìn không khí gia đình trang nghiêm quá, bà ấy cũng hoảng hỏi:
-          Nhà mình có chuyện gì à?
-          Có gì đâu bà! Hic hic!!! Vợ trả lời.
-          Thế cho cô thu tiền ủng hộ đồng bào lũ lụt! xịt xịt!!
-          Khổ thê cô nhỉ, lũ lụt chết bao người cháu thương quá! Hu hu hu! Vợ mình bắt đầu khóc
-          Ừ cháu ơi! Hu hu hu! Tôi lắm cháu ạ, Ôi giời ôi, mất hết nhà cửa, hu hu hu, Thương lắm hu hu hu! Bà tổ trưởng òa lên khóc theo.
-          Nhà cháu cũng bị lụt cô ạ! Hu hu hu! Cháu lo mẹ cháu quá cô ơi! Hu hu hu ! Ô-sin mình khóc tiếp. Rồi con bé nhà mình thấy mẹ nó khóc cũng khóc um lên. Căng thật????
-          Cô cho cháu đóng 100k cố nhé! Hu hu hu!
-          Hu hu hu! Có người đóng 1000k đấy cháu! Hu hu hu!
-          Ôi trời ôi! Hu hu hu! Thế cô cho cháu đóng 2000k nhé! Hu hu hu
-          Có người đóng 10.000 k đấy cháu! Hu hu hu!
-          ÔI GIỜI ÔI! Hu hu hu! Vậy cô cho….
-          THÔI, NÍN NGAY! Mình gào lên: Đóng 100 k ngay không tôi bán cái nhà này làm từ thiện bây giờ!
            Đấy, thế rồi bà tổ trưởng xúc động đến nỗi gần như không đi được, khốn khổ, bà vừa đi vừa khóc. Cả khu tập thể không hiểu sao bà tổ trưởng đi thu tiền mà như đi đám ma thế không biết, khóc ngất lên ngất xuống. Cả nhà mình cũng thế, nức nở cả tiếng đồng hồ, căng thật. Không ổn rồi, mình nghĩ thế này thì căng quá, phải thay đổi thôi! Định bàn với vợ ai ngờ vợ nói trước: em kiếm được 1 bà thay cho bà này rồi anh ạ, bà này làm thì được nhưng không chăm con bé được, nó cứ nhìn bà ấy là nó khóc, em nhìn bà ấy em cũng khóc, chả hiểu thế nào?

            Thế là chốt, thay Ô-sin!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét