Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Si – Cây (CK) là ai?

Đôi khi những điều đen đủi nhất lại đến vào một ngày đẹp trời!
Đó là một sáng mùa thu đẹp trời, tôi thức dậy lúc 6h30 rồi mắt nhắm mắt mở vào toa-lét đánh răng. Vệ sinh cá nhân xong lục đống quần áo để tìm cái quần sịp mặc thì không thấy cái nào, điên hết cả ruột tôi gào lên với vợ:
- Cái quần sịp Si – Cây cô mua giảm giá 90% để tặng tôi hôm kỷ niệm 5 năm ngày tôi với cô hôn nhau lần đầu tiên ở bến xe buýt đâu rồi?
- Em giặt phơi ở hành lang công cộng ấy, anh ra mà lấy, hơi tý quát với tháo!
Lao ngay ra hành lang thấy chiếc quần của mình nằm tận bên dây phơi nhà hàng xóm. Sáng ra đã bực mình, vợ với chả con, phơi sang tận nhà người ta rồi chồng nó lấy bố nó mất thì chồng cô cởi truồng cả ngày à? Vơ vội cái quần sịp Si – Cây giảm giá rồi lao vào phòng ngủ mặc nhanh để còn đưa con đến trường. Chết tiệt thật, sao mà nó chật ních thế này nhỉ, chả hiểu vợ mình nó giặt bằng cái bột giặt gì? Tôi lại gào lên:
- Cô giặt bằng cái bột chết tiệt gì mà nó co hết cả quần tôi lại thế này?
- Bột giặt bình thường chứ bột giặt nào, hôm nay anh làm sao thế? Chắc do anh BÉO ra thì có?
Thôi thì cố mặc rồi đi làm cho nó nhanh, cãi nhau với đàn bà hết ngày, mà có khi mình béo ra thật, dạo này ăn TÔM HÙM không hiểu sao lại thấy nó ngon miệng mới chết chứ!
Phải thú thật rằng đó là một ngày làm việc không hiệu quả, cái quần quá chật khiến tôi rất khó chịu, nó bám vào da rất ngứa. Tôi vừa làm việc vừa cho tay xuống gãi, càng gãi nó càng ngứa… Ngồi họp giao ban tôi chả biết giám đốc nói gì, chỉ gãi, thậm chí tôi phải cho tay vào trong gãi mới chịu được.  TSB chúng nó, Si – Cây với Si – Cối, mặc bố nó quần đùi 10k / chiếc còn thích gấp tỷ lần hàng hiệu. Căng thật, phải về sớm thôi, cứ để thế này chắc gãi vào bố nó SỤN mất! Thế là gần 4h tôi phi ngay về nhà.
Lao lên nhà thấy nhà hàng xóm đông như hội, mọi người xúm đông xúm đỏ, tôi chen vào xem có cái gì. Nhìn vào trong nhà thằng hàng xóm thấy nó đang cầm cái quần Si – Cây rất giống của tôi rồi gào lên với con vợ nó đang nằm khóc lóc dưới chân:
- Cô trả lời ngay, Si – Cây là thằng nào? Tôi làm gì có CÁI NÀY? Nói ngay cho tôi biết, Si – Cây là thằng nào??
Lạ thật, khổ thân cô vợ, chắc cô ta không biết câu trả lời, cô ấy cứ khóc rồi nói:
- Em không biết! hu hu hu! Em không biết! hu hu hu!
Tôi đoán cô vợ không hiểu biết lắm về thời trang, nhìn tội tội là, tôi liền lên tiếng:
- Tôi biết! Tôi nói với cả đám đông và chồng cô ta: Đó là Calvin Klein!
- Cút ngay! Thằng chồng gào lên: Chuyện vợ chồng tôi không cần ông tham gia, để tôi DẠY nó!
Ok! Không cần thì mình về, mình chỉ trả lời hộ thôi các bạn nhỉ! Không cần thì thôi, tôi đang ngứa bỏ mẹ ra đây này.  Về nhà cởi ngay cái quần sịp ném lên giường rồi tôi lao vào nhà tắm. Ôi cha mẹ ơi sao mà sướng thế! Hết hẳn cả ngứa ngáy khó chịu, có cảm giác như nhẹ đi hẳn chục ký. Tôi khoan khoái quấn độc cái khăn tắm bước ra khỏi WC thì thấy vợ tôi đứng đấy từ lúc nào… Cô ấy cầm cái quần sịp Si – Cây vừa cởi của tôi giơ lên cao, mặt thất thần, trông rất xúc động rồi nói như rít qua kẽ răng:
- Si – Cây là CON NÀO?
Ô hay thật! Ngày gì thế nhỉ? Sao ai cũng hỏi câu này nhỉ? Tôi liền nhẹ nhàng trả lời vợ:
- Trước hết anh phải nói rõ cho em biết NÓ không phải là CON GÁI, nó là ĐÀN ÔNG!
- ÔI TRỜI ÔI! Thì ra anh… hóa ra bấy lâu nay…?!!! Tôi chết mất…!!!!
- Em làm sao thế nhỉ? Có gì mà CHẾT??!!!
Có vẻ như vợ tôi quá xúc động, cô ấy nói trong tiếng nấc:
- Anh hãy cho tôi biết ngay TÊN cái thằng đó?
Lại thế rồi, vừa trả lời cho thằng chồng nhà hàng xóm, giờ lại đến con vợ mình?! Hỏi thì mình nói thôi, vậy là tôi trả lời vợ:
- Nó tên là Calvin Klein, nó người Mỹ!
- ÔI TRỜI ĐẤT THIÊN ĐỊA ƠI! Anh, trời ôi, anh ...lại còn ….TÂY nữa …cơ à….!???
Chỉ nói được như vậy rồi vợ tôi ngã lăn ra đất, ngất lịm. Tôi hoảng quá hét tướng lên cầu cứu hàng xóm:
- Cứu vợ tôi với, cứu vợ tôi với!
Hai vợ chồng thằng hàng xóm đang cãi nhau về Si – Cây lập tức tạm dừng chạy vội sang giúp đỡ... Khi con vợ nó nhìn thấy cái quần Sịp trên tay vợ tôi, con vợ nó hét ầm lên:
- Sao chị lại cầm cái quần của em thế này?
- ÔI! Thôi ccm tôi rồi! Giờ tôi mới nghĩ ra.
Đến lúc này cả tôi và vợ chồng thằng hàng xóm đều nhận ra vì sao vợ tôi ngất: Nhầm mẹ nó quần rồi! Si – Cây ơi là Si – Cây!


Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Lý do LI DỊ!

Thưa các bạn, trong cuộc sống hôn nhân của mỗi gia đình dù bình yên đến mấy cũng có khi xảy ra mâu thuẫn, thậm chí không hàn gắn được rồi dẫn đến chia tay đôi người đôi ngả, tan vỡ gia đình. Có cả trăm ngàn lý do để tạo thành mâu thuẫn, nhỏ có, to có, vừa vừa cũng có,… thậm chí có những lý do vô cùng kỳ lạ mà thậm chí chính bản thân người trong cuộc cũng không thể hiểu nổi.
Ví dụ  như anh bạn tôi, li dị vợ chỉ vì lý do chị ấy luôn đi vệ sinh vào lúc 6h30 sáng. Nghe qua thì đơn giản nhưng phức tạp ở chỗ là vào lúc 7h sáng chị ấy mới tỉnh dậy.
Nhưng lý do chia tay của cô bạn tôi từ thủa cấp 1 - năm nay đã gần 40 tuổi cứ tưởng giữ TRINH đến hết đời, vừa cưới 1 thằng chồng rá rổ cạp lại chưa đầy 2 tháng đã đưa nhau ra tòa- mới thật là đáng KHÂM PHỤC . Lý do đó là: Tại thằng chồng có thói quen ăn cơm là GÁC 1 chân lên ghế!!???
 Lúc nó gọi điện báo tin ra tòa chấp thuận cho Li dị, tôi nghe bực mình quá, quát lên với nó:
- Có thế thôi mà mày bỏ người ta, tao ăn cơm thỉnh thoảng quên cũng gác, có đêk gì mà phải bỏ?
- Thế mày có mặc sịp không? Nó sẵng giọng.
- Có chứ!
- Nó thì KHÔNG! Lần nào ăn nó cũng co chân phải lên, thế là lòi quả CÀ PHẢI ra. Nhắc nó bỏ chân phải xuống thì nó lại co chân trái lên, CÀ TRÁI lại lòi. MK! NHẮM MẮT ăn cơm mà đek nuốt được, nhưng tao vẫn cố gắng bỏ qua. Nhưng tuần trước, tao nghe 2 con em tao kể lại thì tao không chịu được nữa!
- Thế 2 con em mày nó bảo sao?
- Nó bảo: Chị ơi! Hôm qua chị đi vắng, anh ở nhà ăn cơm với 2 chúng em, 1 đứa bên phải, 1 đứa bên trái, anh ngồi ở giữa,…thế rồi.. rồi ….
- Nói nhanh cha mày lên! Tôi quát.
- …. ANH CO CẢ 2 CHÂN LÊN chị ạ!
- Ôi! Đạp con mèo cái thằng này! Tôi chỉ nói được với nó như thế.
Nó buồn bã nói với tôi: Quan tòa cũng nói y như mày!

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Xin ý kiến tư vấn của các Girl !

Mình bối rối quá! Mình nên làm thế nào bây giờ?
Chuyện là thế này các bạn ạ, sáng qua mình có đi chuyến xe buýt từ Chùa Bộc lên Mỹ Đình đúng lúc giờ cao điểm 8h. MK! Sao cái xe nó đông thế cơ chứ, chen chúc như chuột mới đứng yên được ở 1 góc gần cửa lên. Sáng đi làm vội nên quên bố nó mất xịt cái khử mùi lại mặc áo cộc tay nên mình biết ý khép cái VÙNG DƯỚI CÁNH tay lại. Đường thì đông mà cái  thằng cha lái xe buýt nó luồn lách, chèn ép người đi đường rồi phanh gấp khi dừng đón khách khiến cả xe cứ ngã nhao cả vào nhau. Đến bến đầu tiên có 1 em sinh viên leo lên xe, ối trời đất ôi, sao con gái đi xe buýt dạo này XINH thế, TRẮNG ƠI LÀ TRẮNG! Thú thật là lâu lắm mình mới nhìn thấy 1 em NGON như thế (ngon hơn thì nhiều rồi!). Sinh viên có khác vừa lên xe đã mở ngay từ điển Tiếng Anh ra đọc, vãi thật. Vừa định buông lời ong bướm làm quen thì tổ sư cái thằng lái xe nó phanh đến RẦM 1 phát mình phi cả hai tay vào …người em nó! Mềm ghê! Thế mà lại hay, tự nhiên thấy em nó kêu ầm lên:
- Anh làm cái gì thế?
Á à, làm quen đây, kiểu này hơi cổ, nhưng không sao, mình trả lời ngay:
- Anh làm Kiến trúc sư!
MK! Vừa giao lưu được 2 câu TSB cái thằng lái xe nó lại phanh giúi 1 phát nữa. Mình lại chống 2 tay vào em nó (mềm ghê cơ!). Lần này em nó kêu còn to hơn:
- Anh lại còn làm thêm nữa à?
Ôi em này giỏi? Biết cả mình làm thêm cơ à, mình lại nói:
- À ừ thì anh làm cả Bí thư đoàn phường!
Két! Khốn kiếp thật cái thằng lái xe! Nó lại phanh bà con ạ! Mềm quá xá là mềm! Em gái có vẻ bức xúc tợn, em nó gào lên:
- ANH CÓ THÔI NGAY ĐI KHÔNG?
Em này lạ thật, quát tháo y như VỢ mình ở nhà, là đàn ông chân chính mình lại nhẹ nhàng trả lời:
- THÔI THẾ NÀO ĐƯỢC MÀ THÔI! Đoàn viên người ta tín nhiệm người ta bầu, ANH KHÔNG THÔI ĐƯỢC!
Đấy! Đang trao đổi thân tính như thế MK cái thằng lái xe nó lại PHANH! Mình lại …MỀM. Lần này thì em gái hét gần như nổ tung cái xe:
- Anh có biết LỊCH SỰ là gì không hả?
- ÔI GIỜI! Sao em không nói sớm! Mình giật ngay cái quyển Từ điển trên tay em nó và nói: Nó ở vần L! Đây này!
Ôi khóc mới lạ chứ! Chắc xúc động quá! Ui a eo căm! Có thế thôi mà khóc, rồi chạy như bay khỏi xe buýt, vừa đi vừa khóc????!!! Chả hiểu thế nào! Mình chỉ GIÚP thôi mà!
Xe buýt đúng là TRÒN các bạn ạ! Chiều mình về cũng chuyến ấy lại gặp ngay cô em ban sáng. May thế chứ! Nhưng mình chưa kịp chào em nó thì em nó hét lên 1 tiếng A Á Á! Rồi chạy bán sống bán chết! Chả hiểu thế nào? Mà em ấy quá xinh, quá hiền dịu, mình rất muốn gặp lại em ấy!
Vậy mình muốn hỏi các bạn NỮ rằng: Cái thằng lái xe buýt phanh gấp nhiều như thế liệu có an toàn không?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mình đùa đấy! Câu mình muốn hỏi là: Nếu bạn bị sờ Ti 4 lần trong 20 phút CẢ 2 BÊN thì bạn cảm thấy thế nào????

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Thơ: NGÀY BẾ GIẢNG!

Tự nhiên hôm nay lại có hứng làm thơ! Vả lại lâu chưa làm thơ tử tế, toàn thơ bậy bạ lung tung. Vậy hôm nay làm 1 bài tử tế tặng các bạn 9e nói riêng và ai đó nói chung!

Chiều nay bước nhẹ trên đường cũ
Rất vô tình ngang qua cổng trường xưa
Nghe râm ran tiếng em nhỏ nô đùa
Chợt thấy lòng xốn xang bao nỗi nhớ

Về năm ấy cũng ngày này, phượng nở
Đỏ rực trời đánh thức những tiếng ve
Như thôi thúc giục giã gọi mùa hè
Mùa chia tay luyến lưu tình bè bạn

Ép trang vở giấu tình yêu trong sáng
Chưa bắt đầu đã lo sợ cách xa:
“Nếu tớ học khác ấy …lên cấp 3
Thì ý tớ … mình vẫn là …BẠN nhỉ?”

Thủa học trò hồn nhiên trong suy nghĩ
Hay thẹn thùng mấy ai dám nói ra
Ngồi trong lớp chỉ nghĩ đến người ta
Viết lưu bút toàn tả mây với gió

Đường đi học ngoằn nghèo qua ngõ nhỏ
(Đi đường to sao qua được nhà em?)
Dù thấp thoáng bóng người ấy trước hiên
Chẳng bõ công cả tuần đi “đường tắt”

Ngày xưa ấy, yêu chỉ qua đôi mắt
Lén nhìn nhau rồi lặng lẽ quay đi
Ngồi trong lớp không dám nói câu gì
Một người buồn khi người kia…nghỉ học

Ngày chia tay cả lớp không ai khóc
Chắc nỗi buồn cất đâu đó ...trong lòng
Trọn một ngày chẳng đủ những chờ mong
Níu thời gian chỉ biết trao ánh mắt...

Mong mặt trời sẽ không bao giờ tắt
Để hôm nay dài mãi đến mai sau
Để tình bạn đẹp mãi chẳng phai màu
Để tình yêu lớn dần từ hai phía…

Bao nhiêu năm tưởng như không còn nhớ
Bỗng vô tình quay lại đúng hôm nay
Cũng vô tình ở chính mái trường này
Nơi tôi đứng: sân trường ngày bế giảng!

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Sự kết hợp luôn dẫn đến thành công?

Đó là châm ngôn hành động của ngành công nghiệp điện ảnh tại Hollywood! Người ta nhận thấy rằng để tạo thành công cho 1 bộ phim thương mại phải có SỰ KẾT HỢP các yếu tố, đó là: (50% hành động, 30% lãng mạn, 20% hài hước) + ( 50% diễn viên, 30% đạo diễn, 20% kịch bản ấn tượng).
Trong Tình yêu cũng thế: để thành công và chinh phục được người bạn yêu hãy nhìn vào các con số và công thức của Hollywood. Bạn phải có 50% sự chân thành, 30% lãng mạn và 20% sự hài hước, nếu được như thế chắc chắn bạn có thể cưa đổ cả Nữ Hoàng Anh. (Nghe nói Nữ Hoàng rất quan tâm đến diễn viên Daniel Craig trong vai Jame Bond của bộ phim Điệp viên 007 thì phải!). Hãy nhớ rõ là HÀNH ĐỘNG đã được thay bằng CHÂN THÀNH nhé, NHẦM là bỏ mẹ ngay đấy!!!
Thậm chí trong Hội họa cũng vậy, có 1 câu chuyện thế này: Có 1 họa sỹ mơ ước vẽ 1 bức tranh đẹp nhất trần gian, vì vậy ông đi tìm ý nghĩa đẹp nhất của cuộc sống. Khi ông hỏi 1 chiến binh, chiến binh ấy trả lời: Đó là sự BÌNH YÊN. Khi ông gặp 1 nhà sư, nhà sư trả lời: Đó là NIỀM TIN. Khi ông gặp 1 cô gái, cô trả lời: Đó là TÌNH YÊU. Khi trở về nhà, người họa sĩ nhận ra: NIỀM TIN trong ánh mắt các con, TÌNH YÊU trong cái hôn của người vợ. Chính những điều đó khiến tâm hồn ông ngập tràn hạnh phúc và BÌNH YÊN. Bức tranh đẹp nhất mà ông vẽ có tên là GIA ĐÌNH.
Đấy, tôi có thể lấy rất nhiều ví dụ về SỰ KẾT HỢP luôn dẫn đên thành công. Nhưng thật đáng buồn là đôi khi không thể như vậy, thậm chí tôi đã kết hợp rất TÀI TÌNH mà vẫn thất bại trong cuộc thi về Hội họa của trường ĐH Xây dựng. Thậm chí cho đến bây giờ tôi vẫn cho rằng Ban giám khảo đã thiếu khách quan và không hiểu được thế nào là HỘI HỌA: Sắp đặt và Trình diễn của TÔI. Chuyện thế này:
Trường tôi có tổ chức 1 cuộc thi VẼ cho sinh viên các khoa với tiêu đề HÃY MIÊU TẢ HÀNH ĐỘNG NHANH NHẤT của con người.
Khoa Cầu đường vẽ 1 người đang CHẠY và giải thích: Chạy là nhanh nhất vì có người CHẠY được cả NHÀ vào Bộ xây dựng trong 1 phút!
Khoa Công trình vẽ 1 đôi mắt và nói: Nháy mắt là hành động nhanh nhất vì chỉ cần NHÁY MẮT mà có người thắng đấu thầu cả công trình hàng trăm tỷ nếu đối tác hiểu ý.
Khoa Kinh tế vẽ 1 BỘ ÓC rồi giải thích: Suy nghĩ là nhanh nhất, nó nhanh bằng tấc độ ánh sáng, chỉ cần 1 ý nghĩ là bạn có thế thay đổi cả giá trị CÔNG TRÌNH!
Đến lượt tôi, Khoa Kiến trúc: Tôi vẽ 1 màu Vàng hết tờ giấy, VÀNG XẪM các bạn nhé! Thậm chí tôi vẽ ra cả bàn, rồi cảm thấy chưa đủ tôi tô màu vàng xuống cả ghế ngồi, tô tiếp xuống cả sàn nhà... Khi nhìn lại tôi rất hài lòng với tác phẩm TRÌNH DIỄN và SẮP ĐẶT của mình: tất cả là 1 màu VÀNG XẪM óng ánh từ tờ giấy xuống tận sàn nhà. Khỏi phải nói Ban giám khảo kinh ngạc như thế nào, họ gần như không nói với nhau 1 câu, mồm cứ há ra. Cuối cùng ông Chủ tịch BGK cất lời:
- Em vẽ cái chết tiệt gì thế này? Giả thích ngay không tôi đuổi ra khỏi phòng thi bây giờ!
- Thưa thầy đó là SỰ KẾT HỢP ạ! Đây chính là hành động nhanh nhất của con người: TIÊU CHẢY! Nó đến với em vào tối hôm qua! MK, nó nhanh đến nỗi em không kịp CHẠY, không kịp CHỚP MẮT và thậm chí em cũng không kịp NGHĨ nữa thưa thầy! Nó phun ra một MÀU như thế, vào những ĐỒ VẬT như thế ở phòng ngủ của em!
 TSB đời, đến giờ tôi cũng không hiểu mình THUA CUỘC vì lý do gì????  Và như tôi đã nói với các bạn: Sự kết hợp đôi khi lại THẤT BẠI!