Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Tản văn: Đừng bao giờ chửi bậy các em nhé!

 Hồi còn bé, mỗ lần tôi học theo bọn trẻ con chửi bậy, mặc dù chưa đủ tuổi để hiểu câu chửi ấy ra sao nhưng nếu để bố mẹ tôi nghe thấy thế nào cũng ăn cái bạt tai. Nhớ cái năm lớp 4, cô giáo CN nghỉ đẻ, trường phải cấp tốc thuê một cô giáo dạy hợp đồng để thay thế, cô mới ra trường, quê Nghệ An. Hôm ấy là môn tập chép chính tả, cô giáo đọc cho cả lớp chép cái bài thơ đek gì đó, tôi ngồi bàn cuối mà giọng cô nghe như GAI hót trong bụi Mận Chim, chả viết được chữ đek gì. Loay hoay mãi không viết được, bực mình quá tôi mới thốt ra một câu : Cô đọc như BÙI ấy ! MK, thế là con bé tổ trưởng nó đứng ngay lên, mặc cho cả lớp đang im phăng phắc chép bài, nó bảo : Thưa cô, bạn H bảo cô đọc như BÙI ạ! Thôi xong, hôm sau bố tôi phải có mặt để nghe cô tâm sự về NỖI ĐAU nhà giáo do tôi tạo ra, còn tôi thì nỗi đau ấy nằm trên MÔNG và đương nhiên là do bố tôi tạo ra. Từ ấy trở đi, mỗi lần khai giảng bố tôi đều có mặt và dắt tay tôi đến trước mặt cô giáo CN và nói rằng : Thằng nhà tôi nó nghịch lắm, cô cứ đánh CHỬI thoải mái cô ạ, đừng ngại ! Đấy, hồi ấy phụ huynh lại thế chứ không như giờ, động vào học sinh là nó lôi cả họ nó đi kiện?
 Tuy nhiên, tôi thường bị các thầy cô giáo véo tai, nắm tóc, ném phấn, phi dẻ lau bảng, …thậm chỉ còn bị cả CHÍP BOM nhưng chưa bao giờ bị CHỬI cả, thế mới lạ ! Tôi cho rằng các thầy cô giáo thời bấy giờ được đào tạo để không bao giờ chửi bậy. Có lần hồi cấp 3, tôi quay bài môn Giáo dục công dân, đề bài hôm ấy là viếti về đề tài : Thế nào là lòng trung thực ? Tôi đang quay SGK thì cô giáo bắt được, cô giận lắm, cầm cái tập tài liệu đập thẳng vào đầu tôi, trong khi tôi đang hoa hết cả mắt thì cô chửi 1 câu mà tôi đau lòng đến tận bây giờ : ĐỒ CON TRAI THỐI ! Đấy cô chửi tôi nhục thế đấy, thế là coi mình là dân CỔ NHUẾ rồi còn gì ? Hồi ấy làm đẹk có thằng nào THỐI, toàn thằng đến mức HÔI là cùng.
 Nhưng đến năm thứ 3 Đại học, lần đầu tiên trong đời tôi được học với một thầy giáo, một Kiến trúc sư, một tiến sỹ, một phó giáo sư ….học ở 1 nước TƯ BẢN về nước giảng dạy. Thầy tôi dạy môn Mỹ học, đây là môn học về thẩm mỹ về cái đẹp chứ không phải học về nước Mỹ đâu các bạn nhé ! Thầy là một thầy giáo đáng kính, rất nhẹ nhàng, lịch thiệp với nụ cười luôn nở trên môi. Mái tóc thầy dài ngang vai vuốt ngược ra phía sau rất nghệ sỹ, thầy luôn nói với chúng tôi về CÁI ĐẸP tri thức, cái đẹp tâm hồn. Nhờ thầy mà môn Mỹ học khô khan như Kinh tế CT lại rất cuốn hút và tràn ngập tiếng cười. Thầy luôn nói rằng : Đừng bao giờ CHỬI BẬY các em ạ, nếu các em chửi bậy thì chính tâm hồn các em sẽ vẩn đục ! TÔI CHƯA BAO GIỜ chửi bậy cho dù giận dữ đến mức nào ! Thầy vô cùng dễ tính, cứ đi học đầy đủ là điểm cao, đi học không đầy đủ thì điểm TB, thậm chí có thằng không đi học thì điểm vẫn 5. Thầy tôi là thế đấy, ai cũng yêu mến và kính trọng thầy, tôi cũng vậy.
 Hồi ấy tôi đi cái Win 100, mưa to là cứ phải co chân lên không thì nó bẩn hết giày. Tôi còn nhớ hôm ấy trời mưa rất to, tôi mặc áo mưa co chân phóng trên đường Giải phóng đoạn ngang qua Bệnh viện Bạch Mai, chỗ ấy nước ngập lênh láng. Từ xa tôi đã thấy cả đống người dắt bộ qua chỗ nước ngập sâu. Bỏ mẹ rồi, phải phi nhanh qua thôi, dừng lại là chết máy ngay  – lúc ấy tôi nghĩ vậy, thế là kệ mịa chúng mày tôi tăng ga phi qua... Ngay lúc ấy tôi chợt nhìn thấy người thầy đáng kính của tôi, chiếc 82-89 của thầy đã ngập hết nửa xe, thầy đang nhoài người đẩy xe ngay gần sát tôi, nhưng không kịp nữa rồi THẦY ÔI ! Chỉ thấy 1 làn nước trắng xóa phủ lên người thầy, vọt cả qua đầu thầy phủ lên mái tóc dài đầy chất nghệ sỹ ấy, tôi chỉ kịp nói trong mưa : Xin lỗi thầy em chỉ là thằng sợ chết máy ! Nhưng có lẽ làn nước đã cuốn nó đi...
 Thật kỳ lạ, khác hẳn với những gì tôi vẫn thấy ở thầy, thầy phản ứng vô cùng linh hoạt : hất nhanh mái tóc ra sau, vuốt nước bẩn trên mặt, nghiêng người nhìn về phía tôi rồi thầy gồng mình, rồi thầy ….CHỬI. Đó là 1 câu chửi vô cùng văn hóa của một một thầy giáo, một Kiến trúc sư, một tiến sỹ, một phó giáo sư ….đã từng học ở 1 nước Tư bản, một câu chửi mà người xung quanh cũng cảm thấy hả dạ, người bị chửi cảm thấy thích đáng và người chửi mang tầm VĨ NHÂN. Thầy chửi là:
- Đ…. CON MẸ NHÀ MÀY !!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét