Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Chuyện 4 Ô-Sin (Phân V)

Còn nữa, có hôm mình thấy ầm ầm ngoài hành lang, nhìn ra thấy khoảng 5 bà Ô-sin, bà Đại Ô-sin nhà mình đứng giữa cầm cuốn sổ trông như buổi đấu giá, bà đứng giữa dõng dạc đọc:

- Điểm 1: 2 vợ chồng 2 đứa con nhà chung cư 100 m vuông, thằng chồng hơi khó tính 1 chút, lương 2 triệu rưỡi bao ăn, con nào nhận?
- Bà để con nhà nó nhé, con đăng ký với bà từ quê rồi đấy! Một đứa nói.
- Bà để con nhận chứ, bà hứa với con rồi mà, bà còn nói …
- Im mẹ chúng mày mồm đi, cứ từ từ, có tất, con này làm! Mày mới ra biết đéo gì mà đòi với hỏi, từ từ!! Nghe tao đọc tiếp: nhà 2 vợ chồng, 1 ông bố chồng với 2 đứa con học ĐH cả, chỉ nấu cơm vài tắm rửa cho ông già 90 tuổi, nhà 5 tầng nhưng đã có người khác quét dọn, tháng 3 triệu, con nào nhận không???
- Ông già còn khỏe không bà?
- Khỏe thì khiến mày tắm làm đéo gì, hỏi ngu? Nào, con nào nhận??? Mẹ chúng mày chỉ giỏi ăn sẵn, lúc đói rã họng lại bà ơi với bà ời!!! Làm chưa ấm “lờ” đã đòi xin nghỉ về quê lại đòi lương cao! Hèn gì cái lũ chúng mày đéo ngóc đầu lên được? Thế tăng lương lên 3,5 triệu nhé!!!
- ĐỂ CON NHÀ NÓ BÀ ƠI! Con chuyên tắm cho ông bố chồng lú lẫn nhà con ở quê!
- ĐỂ TAO NHÀ NÀY, BÀ ƠI!! Con chăm người ốm bệnh viện suốt, rửa “chim” suốt ngày!!!
- CON CHỨ BÀ ƠI…. Ngày trước con phục vụ ông già liệt giường cả tháng trời, con vừa nghỉ là ông ấy chết ngay đấy!!!
- Đấy tổ sư chúng mày! Chỉ TIỀN, con này làm! Mà ông lão mày chăm trước làm sao ông chết ? Bà Đại Ô-sin hỏi.
- Con nghe nói con Ô-sin làm sau con rút cái ống thở của ông ấy đem đi rửa, khi đem vào thì ông ấy chết rồi, thế mới lạ!!!
- ĐIỂM THỨ 3…. Rồi những tiếng “ Để con nhà nó…” cứ tiếp tục vang lên.
Đấy, các bạn xem, nếu tất cả các bạn nghĩ CHÚNG TA là người chọn Ô-sin cho gia đình mình thì chúng ta nhầm. Chính bọn Ô-sin mới là người chọn CHÚNG TA! Rồi chuyện luân chuyển Ô-sin từ nhà này sang nhà kia là bình thường mà gia chủ đôi khi cứ tưởng là nhà có Ô-sin mới tốt hơn hẳn Ô-sin cũ. Chính bà Ô-sin kể với mình, có gia đình được bà Ô-sin môi giới cho 1 bà ế chồng khỏe mạnh chăm chỉ làm giúp việc, chỉ mỗi tội bà này nói luôn mồm, tọc mạch đủ chuyện. Chả là nhà này có ông nội ốm liệt nằm 1 chỗ, một hôm nhà có khách đến chơi, khách hỏi thăm ông nội nhà ấy:
- Ông có ăn được không hả 2 bác? Chủ nhà chưa kịp trả lời Ô-sin đã nói ngay:
- Úi giời! Trông thế mà ăn khỏe “nắm” ông ạ, cơm con đưa “nên” mồm là hút thun thút. Có hôm 4 bát bay như chơi, HỐC cho nắm vào rồi đánh DẮM thối um cả nhà bác ạ!!!
- Ấy, cô nói gì thế, để …. Chủ nhà cố cản…
- Để cháu kể cho, bà có chăm ông đâu mà bà đòi kể. Ông trông thế mà biết đấy, không “nẫn” đâu, hôm cháu tụt quần ông ra “nau” c…. ông còn xấu hổ “nấy” tay che đấy bác ạ! HÍ HÍ HÍ HÍ!!! 
Thế là nhà người ta giận quá, cho nghỉ ngay, đòi lại tiền môi giới rồi yêu cầu đổi người khác. Nói thật ra thì làm đếch có ai khác, bà Ô-sin ngay lập tức điều ngay 1 đứa từ nhà khác ít nói hơn 1 chút sang nhà kia, chuyển con bé tọc mạch về nhà này, thế là lại đâu vào đấy. Cứ xảy ra chuyện lại chuyển đổi, không khác cái vụ luân chuyên cave từ khu vực này sang khu vực kia. Cũ người mới ta mà!
Nhưng thôi, lan man về Ô-sin quá, quay lại gia đình mình thôi! Bà Ô-sin ở với gia đình mình được gần 1 năm bắt đầu có dấu hiệu nhờn thuốc, chỉ lo môi giới Ô-sin mà bỏ rơi công việc chính. Đầu tiên là liên tục đưa con bé đi khắp nơi để môi giới Ô-sin với bà, có hôm mình về nhà sớm không thấy con đâu, nhà cửa tanh bành, gọi điện cho bà ấy thì bà ấy bảo đang ở nhà người quen vì người ta đi chợ nên khóa cửa cả 2 bà cháu ở trong. Mình gần như phát khùng vì lo cho con, giận điên lên nhưng vẫn cố bình tĩnh hỏi:
- Bà bị nhốt ở đâu?
- Tôi không biết, gần nhà chú thôi!
- Bà tả cho cháu xem nào?
- Chú đi xống đường rồi rẽ trái, đến cái ngã 3 thì lại rẽ phải, qua cái chỗ có 3 bà đang đứng nói chuyện thì đi thẳng, à mà còn 2 bà thôi, 1 bà áo xanh vừa về rồi! Bà áo xanh đi về phía nhà chú đấy, chú cứ thấy bà áo xanh thì hỏi là bà ấy chỉ cho!
- Ối trời ôi! Bà chỉ đường thế thì ÔNG NỘI cháu cũng không tìm được! Bà đọc địa chỉ cho cháu chứ?
- Ở đây chả có ai mà hỏi địa chỉ! Hay chú vừa đi vừa hỏi nhà bà Tý, vợ ông Ngọ, có 2 đứa con là Mão và Dậu!
- Ối giời ôi! Con lạy bà, cái khu tập thể to tổ bố thế này lại toàn nhà tầng thì ai mà biết nhà ấy???
Cuối cùng, sau 1 tiếng sục sạo quanh cái khu tập thể rộng bát ngát ấy mới thấy 2 bà cháu. Mình giận đến mức bảo vợ cho bà ấy nghỉ ngay, lo nhất là đứa bé bị bà ấy đưa đi linh tinh, nói dại nhỡ có vấn đề gì thì ân hận cả đời. Nhưng vợ lại tiếc, lại căn dặn rồi bứt bà hứa nọ hứa kia rồi vẫn để bà ấy làm tiếp. Chắc vợ mình sợ cái trò luân chuyển! 
Nhưng càng ngày thì bà Ô-sin nhà mình càng đam mê kiếm tiền môi giới, có hôm mình về đến nhà lại không thấy bà ấy đâu, con bé thì gửi bên ông hàng xóm phụ tá 83 tuổi của bà. Mình càng hoảng, chỉ sợ chẳng may con bé mà bị “làm sao” thì đúng là có chết cũng không rửa hết tội của bố mẹ. Mình lại đòi đuổi, vợ lại tìm cách dàn hòa, rồi van xin mình bỏ qua, nào là bà ấy biết rồi, bà ấy không thế nữa đâu…. Mình thương vợ, lại bỏ qua!!!
Được hơn năm rưỡi, con bé cũng vào mẫu giáo, bà Ô-sin càng nhàn hơn, đã thế lương đã đòi tăng lên 3 triệu. MK, khác đếch gì kỹ sư mới ra trường, cả ngày đi chơi, chiều đón con bé, tối nấu bữa cơm, 8h vứt bát đũa đấy đi tập thể thao, thứ 7 và chủ nhật cả nhà về ngoại nên bà ấy tha hồ đi chơi. Đấy, khác đếch gì đi an dưỡng, ngoài lương chính 3 triệu ra mỗi tháng kiếm thêm được 5 triệu tiền môi giới, quá ổn còn gì! Rồi thỉnh thoảng lại còn thế này nữa mới chơi chứ:
- Tôi thiếu 2 triệu thì đủ mua 5 chỉ vàng, cô chú cho tôi tạm ứng trước nhé!
- Ối giời! Bà giàu hơn cháu rồi, cháu thiếu 10 triệu thì đủ mua 2 chỉ, bà cho cháu nợ 3 tháng tiền lương nhé ???
Rồi có hôm lại nói:
- Nhà cô chú có két sắt, cho tôi gửi 2 cây vàng nhé! Để ngoài tôi sợ mất!!!
Đấy, Ô-sin như thế đấy, có nhà ai có được Ô-sin như nhà mình chưa???Rồi đi ra đường thì gần như cả tổ dân phố lao vào mách:
- Ô-sin nhà mày có người yêu đấy, ông xe ôm kia kìa!
- Ô-sin nhà mày kinh nhỉ, đeo dây chuyền vàng cơ à!
- Ô-sin nhà mày đẹp hơn cả chủ, béo tốt hơn cả vợ chồng mày đấy!
- Hôm qua tao gặp Ô-sin nhà mày ở Lăng Bác đấy, đi với ông xe ôm!
Ối giời ôi! Xin các ông bà, để cho TÔI yên! Kệ mẹ Ô-sin nhà tôi! Dân Việt Nam mình đúng là tuyệt vời, ngứa mắt mà không đi mách thì không chịu được. Mình thì cố chịu đựng, nhưng Ô-sin nhà mình tuyệt vời, càng ngày càng không coi gia đình mình ra gì, thích là làm, vì nhà này có dám đuổi tôi đâu??? Có hôm mình về nhà lúc 3h chiều thấy 1 mình bà ở nhà nhưng kéo rèm lại cho đỡ nắng rồi bật 6 bóng đèn tuýp (âm trần) lên đọc báo, điều hòa để 18 độ, trên người còn đắp thêm cái chăn trong khi ngoài trời 38 độ. Vãi đái với bà! Mình nói:
- Sao bà không mở cửa cho sáng, bật đèn làm gì cho tốn điện?
- Nắng lắm, tôi không chịu được!
- Ối giời! Sao bà không bật quạt thôi, bật điều hòa làm gì, tiền điện nhà mình 1,5 triệu 1 tháng đấy?
- Tôi vừa lau nhà, nóng quá bật lên 1 chút, định tắt thì chú về!
Nhưng có hôm mình về lúc 5h, cả nhà lạnh toát, điều hòa bật hết cỡ nhưng không có ai. MK thế này thì chết, mình gọi điện thoại cho bà ấy ngay lập tức:
- Bà đi chơi sao không tắt điều hòa?
- Tôi tắt rồi chứ, điều hòa nhà chú nó hỏng hay sao ý, nó tự …bật lên thì có???
Tối về, lúc ăn cơm mình nói lại, có cả vợ ngồi đấy thế là giãy đành đạch lên bảo: Chú vu oan cho tôi, tôi già nhưng chưa đến nỗi hay quên đâu!!! Rồi lăn ra khóc không ăn cơm, lấy quần áo đòi nghỉ việc. Mình quá giận, muốn cho nghỉ lắm rồi nhưng thấy vợ van nài an ủi bà ấy, lại thấy thương con bé không có ai đưa đón lại cố nhịn, nuốt cục tức vào họng…
Thế mà mình cũng nhịn được thêm mấy tháng nữa cơ đấy. Nhưng đến 1 ngày, người cho bà ấy nghỉ chính là VỢ mình! 
Chuyện là thế này, một hôm ông ngoại đi ngang qua nhà mình thì nhìn thấy con bé trông nhếch nha nhếch nhác, mồ hôi nhế nhại chơi 1 mình ở giữa sân nắng còn bà Ô-sin thì chống nạnh đứng buôn chuyện với mấy bà đồng nghiệp khác. Thế là gọi ngay cho vợ mình mắng cho 1 trận cái tội để Ô-sin làm loạn, chỉ lo kiếm tiền không lo cho nhà chủ. Vợ giận lắm, về nói với bà ấy:
- Ông nhà cháu thấy bà để con bé nhếch nhác mồ hôi đứng buôn chuyện đấy!
- Ông nhà cô nhìn nhầm rồi nhé, làm gì có chuyện ấy, cô đừng đổ điêu cho tôi!
Mình chỉ nói 1 câu:
- Bà có thấy ÔNG nào nhìn nhầm CHÁU không? Thế là bà ấy gào lên ngay:
- Cô chú không thích thì tôi nghỉ, tôi thiếu gì chỗ ….. hu hu hu hu
- Thôi, cháu chỉ nhắc bà thế, bà thông cảm, ông cháu xót con bé!!! Vợ lại an ủi.
Nhưng Ô-sin nhà mình hoành tráng, hôm sau gọi thẳng cho ông ngoại chất vấn luôn: 
- Ông nhìn thấy tôi ở chỗ nào? Ông nhìn thấy lúc nào? Ông có nhìn kỹ không?...
Ông ngoại là lãnh đạo trong quân đội, không nói câu gì. Đến cả tuần sau mới nói với vợ mình. Vợ không thấy nói thêm 1 câu nào nữa, CHO NGHỈ LUÔN!
Nhưng thật kỳ lạ, chính bà ấy lại van xin ở lại, xin không được lại hạ giá xuống 2,5 triệu 1 tháng, rồi lại bảo làm khuyến mại cho 1 tháng để sửa chữa lỗi lầm… Xin mãi không được tiếp tục viết thư dài 2 trang A4 để kể lể rồi gửi ông hàng xóm gửi tận tay vợ mình, chắc sợ mình xé!!!
Nhưng thật may là nhà có con em họ lên học Đại học, mặc dù nó phải học nhưng nói chung là không phải lo chuyện đưa đón cho con bé nữa. Nhưng điều tuyệt vời nhất là mình không phải nhịn như nhịn cơm sống nữa, tự nhiên thấy cuộc sống thanh thản hẳn! Ôi Ô-sin ơi! TÔI LẠY Ô –SIN !!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét