Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

Tản văn: Chuyện các “cán bộ đường lối”!


( CẢNH BÁO: Các bạn nữ không nên đọc truyện này vì nó không hợp thuần phong mỹ tục cho lắm, tuy nhiên cảnh báo này thường bị các bạn bỏ qua. Vậy, nếu các bạn lỡ đọc yêu cầu các bạn thật sự kiềm chế khi cmt nhé. Thank!)
 Chuyện 1: Bác Cường “dê”
 Bác Cường sinh năm 43, tuổi Quý Mùi, làm “cán bộ đường lối” – tức là lái xe, bác cầm vô lăng từ thời chiến tranh chống Mỹ, hòa bình lại tiếp tục cầm lái đi các công trình thủy điện khắp cả nước. Nghe bác nói cũng Chiến sỹ thi đua với Lao động giỏi, ở nhà treo đầy tường xen kẽ với cái chứng nhận Gia đình văn hóa và dăm ba cái giấy khen Học sinh tiên tiến của mấy đứa cháu nội. Năm 2001 bác về hưu sớm thì thằng em cọc chèo – tức là Sếp của tôi – gọi đi lái cho Sếp và phục vụ cán bộ công ty khi cần thiết. Tôi nghe danh bác trước khi gặp bác, mấy bà sồn sồn ở công ty gọi bác là bác Cường “dê”; thứ nhất là vì bác tuổi Mùi, thứ 2 là bác hay vỗ mông với tỳ sớ mấy bà lao công, cán bộ thì bác đéo dám vỗ vì sợ nó “mang tiếng”. Tôi thân với bác, tôi hay gọi bác là bác Cường “DƯƠNG”, tôi với bác  hay chém gió về thời bao cấp ở quán trà đá dưới chân văn phòng, ngày đó nó nằm ngay đầu phố Bà Triệu. Thời bao cấp là thời kỳ huy hoàng của cánh lái xe, bác bảo đó là thời duy nhất mà lái xe NUÔI thủ trưởng. Mỗi lần chúng tôi bốc phét về cái thời thổ tả đó, bác lại lim dim đôi mắt nhớ lại kỷ niệm và nói: “Đập con mèo, ngày xưa đi đâu tao cũng có EM ÚT nuôi, tỉnh nào cũng có 1 em, cưa gái mất 15 phút là “Ngả bàn đèn” luôn đéo có loằng ngoằng như chúng mày bây giờ hết ăn kem với đi tô tượng! MK, chỉ mất thời gian! Rồi bác thở dài nói: Giờ ở thành phố với con vợ già như đi TÙ!
 Mà tôi không chỉ hợp với bác Cường về chuyện bao cấp, tôi hợp với bác về cả chuyện GÁI MÚ. Chúng tôi thường ngồi uống trà đã ngắm gái qua lại trên phố Ba Triệu rồi nghe bác phán như giám khảo Hoa hậu, thường là thế này:
- Ối giời, cái con váy ngắn kìa mày, mông to như thế thì NGỌT NƯỚC lắm ông cháu ạ, hồi năm 75 tao gặp 1 con ở Sài Gòn…
 Hoặc thế này:
- Nhìn…nhìn con đi spacy kìa, ngực ngon chưa, nhìn là biết NGỌT NƯỚC rồi, con này mà đem NẤU CANH tao HÚP cả nước cặn. À có lần ở Quảng Trị tao quen 1 con bé thanh niên xung phong ….
 Đại loại là con đéo nào bác Cường cũng bảo nó NGỌT NƯỚC rồi lấy dẫn chứng cụ thể để tôi biết là bác HÚP 1 con bé tương tự cách đó 30 năm rồi, mà càng trẻ bác càng khoái mới lạ, 9X thì bác khen NGỌT như MỲ CHÍNH luôn, quá nể. Hồi ấy mới tập tành cưa gái, kinh nghiệm còn thấp, có lần tôi hỏi bác Cường “dê”:
- Ngày xưa bác cưa gái thế nào mà “Ngả bàn đèn” được thế? Tôi hỏi.
- Dễ lắm, đầu tiên mày phải rủ nó đi chơi!
- Cái đấy quá dễ!
- Thứ hai là mày phải NẮM được tay nó!
- Cái đó cháu làm được! Dễ ợt!
- Tiếp theo DỄ hơn nhiều nhưng tao sợ mày không làm được!
- Bác yên tâm, cháu LÀM được tất! Là gì?
- Mày cầm TAY nó đặt vào ….BỆ HẠ của mày!
- Ôi con lạy bố! Nó tát cho lật cmn mặt con lên à? Tôi giãy nảy.
- Yên tâm! 40 năm kinh nghiệm của tao chưa có đứa nào tát cả, chỉ chống cự YẾU ỚT rồi ngoan ngoãn làm ĐƯỜI ƯƠI giữ ỐNG ngay. Tao thề với mày luôn!
- Thế bác cứ để nó GIŨ khư khư thế thì làm sao NGẢ BÀN ĐÈN được?
- THẰNG NGU! Bác quát ầm lên: Ngày xưa tán gái toàn ra bờ đê với bụi chuối, chỗ đéo nào chả NGẢ BÀN ĐÈN được! Nó giữ khoảng 3 phút là mình phải XOAY LẠI ngay chứ! Tóm lại thanh niên chúng mày càng ngày càng NGU, cưa gái toàn PHÍ TIỀN, ngày xưa tao đi cưa gái mặc mỗi cái Sơmi cắm thùng vào QUẦN ĐÙI mà bao con chết lên chết xuống!
- Bác nói ngày xưa nó khác, giờ cháu mặc thế đek nào quần đùi đi cưa gái được, nó đéo thèm tiếp ấy chứ! Tôi cãi.
- Đấy, tao bảo chúng mày NGU gia truyền mà, thời nào đéo quan trọng, quần nào cũng đéo quan trọng, quan trọng là TỤT nó phải NHANH! Hiểu chưa ĐỒ NGU?
 Đấy, các bạn thấy ÔNG CHA ta “ngày xưa” thế nào chưa, đấy mới chỉ là ÔNG BÁC thôi, tôi chả hiểu sao cũng là ngày xưa mà Nguyễn Bính có mỗi cái dậu mồng tơi mãi không bước qua nổi, hay nhà thơ thì phải LÀM KHÁCH chứ Nguyễn Bính mà là lái xe thì hàng rào BÊ TÔNG chắc cũng NÁT cmn lâu rồi!  
 Đi làm đã thế, đi công tác tỉnh với tôi thì chết với bác Cường, sừng sực trước cả tuần, cứ như y bác đến MÙA SINH SẢN, vãi đái với cái tuổi U60 của bác. Bác Cường bảo là lái xe cho sếp tôi là chán cmn nhất luôn vì chỉ quanh quẩn phố cổ Hà Nội chả có vẹo gì, gái nó NGỌT NƯỚC thật đấy nhưng đi với thằng em cọc chèo đek NGẢ BÀN ĐÈN được vì 2 anh em đều lo giữ kẽ. Bác Cường dê bảo rằng:
- Tao đéo biết sếp mày là đại gia thì thế nào chứ tao đéo thấy SƯỚNG! Ở nhà thì vợ nó cưỡi đầu cười cổ, mới U50 mà xơ vữa động mạch rồi, trĩ thì dài như BẠCH TUỘC cắt đến đâu nó MỌC đến đó, mặt lúc nào cũng nhăn nhó, tiền nhiều mà có mỗi cái Keng củ cọt thì NGHẸO, giờ bài tiết còn khó khăn chứ chưa nói đến ngả bàn đèn! Như tao đây, U60 mà sáng nào cũng dậy sớm CHÀO CỜ với đài phát thanh phường, thế mới là SƯỚNG, có phỏng mày?
- Nhất bác! Tôi khen bác.
 Mỗi lần đi công tác tỉnh là bác mang cả hộp Ba con sói gần 100 cái cứ y như đi bán BÓNG BAY mới vãi đái chứ, tỉnh nào bác cũng có CHIẾN TRƯỜNG XƯA để gọi điện tâm sự trước cả tuần, hẹn hò ngả bàn đèn cứ như hẹn ăn sáng, CHOÁNG đéo thể tả được!
 Một sáng, tôi đến văn phòng thì con bé lễ tân nó bảo bác Cường bị tai nạn ô tô phải nằm viện cấp cứu, tôi hết cả hồn phi ngay đến bệnh viện. Khi tôi đến chưa đến giờ vào thăm, đành ngồi ngoài nói chuyện với vợ bác. Hóa ra ông bác tôi đi về quê với thằng em, thằng em lại mới mua ô tô nên tự lái, không cho bác lái mà bảo ngồi cạnh chỉ đạo. Thế đêk nào lúc về bác tôi hơi mệt nằm ngủ thì ông em đang lái cũng lăn ra NGỦ cmnl rồi khi tỉnh lại thì đã thấy người nằm trên ruộng lúa xe dưới mương nước… Lúc vào ngồi cạnh ông bác tôi thấy bó bột kín cmn ngực và tay, nghe nói bác gẫy xương vai với mấy cái xương sườn nên phải nằm bất động. Bác gái bảo, lúc đưa bác vào bệnh viện thì bác chưa tỉnh, khi tỉnh lại nhìn thấy bó bột cứng nhắc không cử động được, nhìn vợ với con cháu lo lằng túc trực xung quanh, bác tôi chỉ nói có 1 câu mà nổi cmn tiếng khắp bệnh viện, câu bác nói là:
- CHIM tao có làm sao không???
 Ôi con lậy bác mất thôi, mạng sống đéo lo, thằng em sống chết ra răng cũng đéo thèm hỏi thăm 1 câu, lúc nào cũng chim với cò thế này hả bác??? Bác tôi nằm viện cả tuần, tôi ngồi quán nước cũng buồn nên nhắn tin hỏi thăm bác: Y ta o do the nao bac? Bác nhắn lại: NGOT NUOC LAM! Tôi lại nhắn: The bac CAM TAY no chua? Bác tiếp: Da xong, vua hen NGA BAN DEN?
 Ôi cha mẹ ôi! Con hâm mộ bác quá, nhưng tôi chợt nghĩ bác bó cmn bột cứng đơ cả người, nằm nhắn tin còn khó thì sức đâu mà NẮM TAY y tá đặt vào …..??? Thế là tôi gọi điện mắng bác:
- Bác bốc phét nó vừa thôi, bác nằm bó bột thế nắm tay nó bằng cách nào?
- Thằng NGU, thanh niên chúng mày không thằng nào dùng NÃO cưa gái à? Phải dùng MƯU chứ! Tối tao bảo với vợ là tao nằm thế này đéo cần mặc quần làm gì để đái ỉa nó tiện, cứ để tao cởi truồng rồi đắp cái chăn là được, mày hiểu chưa? Rồi đến sáng, lúc NÓ đang chào cờ, tao gọi con bé y tá vào tao bảo: Em cho anh đi tiểu 1 cái? Con bé y tá mở ra NHÌN thấy nó CAO quá thì ấp úng nói: Anh …anh…phải đợi 1 chút..! Tao bảo: Không đợi được! Sắp ra cmn giường rồi! Thế là nó CẦM lấy bẻ xuống cái bô thì tao kêu: ĐAU quá ối giời ôi! Nó bỏ ra tao lại kêu sắp ĐÁI rồi, nó CẦM tao lại ĐAU, rồi cứ CẦM ĐAU, ĐAU CẦM…  HEHEHEHEHEHE!
- Rồi sao nữa, bác nói nhanh cmn lên, cười gì? Tôi sốt ruột.
- Bình tĩnh! Sáng hôm sau nó qua hỏi tao 1 câu rằng: Anh có cần đi tiểu nữa không? Tao lấy số rồi nhắn tin qua lại mấy hôm nay, vừa hẹn hôm nào tháo bột là ngả bàn đèn!
- Ôi cái đập con mèo! Tôi nói: Thế bao giờ bác định ra viện???
- Sao phải ra viện, thằng NGU? Tao dự định nằm thêm 1 thời gian nữa, tao vừa phát hiện ra rằng, không tính thời gian tao lái xe Bắc Nam, thì đây mới là thời điểm tao thấy ĐÁNG SỐNG nhất, Y TÁ ở đây đông lắm mà em nào cũng NGỌT NƯỚC! TAO PHẢI LUỘC húp nước hết đã! Hiểu chửa????
 Tôi chả biết nói thế nào nữa, BÁC ơi, cái bệnh viện nó có tội tình gì mà bác LÊ MÁY CHÉM khắp nơi thế hả bác CƯỜNG DÊ ơi là bác CƯỜNG DƯƠNG ơi????

 Chuyện 2: Anh Giả “ Mùa lạc”
 Anh Giả là lái xe cho ông Sếp sau của tôi, năm 2004 tôi chuyển sang 1 công ty xây dựng, tôi gọi anh là Mùa LẠC vì lần đéo nào đi công tác anh cũng đi lạc đường. Lần đầu tôi gặp anh ở wc tổng công ty, anh vừa đái vừa vãi “ rắm” như bắn súng tiểu liên, thấy tôi nhìn sang anh cười bảo: Anh bị cái bệnh cứ rặn là ra KHÍ! Thông cảm nhé! MK, anh cứ làm như thông cảm nó DỄ lắm ấy. Lúc ấy anh Giả mới từ thủy điện X ra Hà Nội, vì vậy anh mang theo vợ và 2 cô con gái kèm theo 1 loạt đức quý báu đúc kết bao năm của dân công trường.
( Hơi dài quá rồi, tạm thế đã, mình đi ăn đây!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét