Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014

Tản văn: Chuyện LỢN TIÊN của tôi!


        (Tặng các bạn từ 7x trở xuống để hồi tưởng, 8x để tìm hiểu và 9x để tưởng tượng)
 Tôi chưa từng nuôi 1 con vật nào các bạn ạ, à, tất nhiên là có nuôi nhưng chúng nó đều chết cmn hết, mà thậm chí tôi trồng cây gì nó cũng chết, thế mới tài. Tôi nuôi cá chọi thạch thùng ăn mất, nuôi thạch thùng chim sáo nuốt chửng,  nuôi chim sáo thì mèo tha, nuôi mèo chó cắn chết, nuôi chó ô tô chẹt chết nên giờ sợ đéo giám nuôi Ô TÔ, đi đường vớ vẩn găp TÀU HỎA thì xác cmn định.
 Kể cũng lạ, tôi trồng cây nào cũng chết cây đấy mới tài chứ! Hồi năm 2001 tôi có yêu 1 em, em này rất thích trồng xương rồng, đến nhà em chơi thấy chỗ nào cũng có xương rồng từ ban công, cửa sổ, bàn học, bàn ăn, … thậm chí trong wc ở nhà e ấy cũng đặt cây xương rồng gai chi chít, mỗi lần có việc ngang qua nhà bạn gái tôi hay vào … đi wc nhờ, đang kéo khóa mắt đập ngay vào cái chậu cây toàn gai trông mất hết cả NGON! Nhưng hồi ấy đang yêu nên tôi không để ý, khi tình yêu lên cao trào tôi cũng YÊU cây XƯƠNG RỒNG không kém cô bạn gái! Yêu đến nỗi, mỗi khi ngồi ỉa tôi toàn hát cái bài tôi đek nhớ tên có cái đoạn: “…Sáng sớm em hái xương rồng CẮM vào mông người qua, anh đang từ xa bước tới em cầm gai xông ra…” nghe vui vui là! Rồi 1 hôm cô em nổi hứng tặng cho tôi 1 cây xương rồng lá xanh xanh, thân lông lông, hoa tím tím tôi đek biết loại gì nhưng trông đẹp lắm, em bảo: “Anh để ở bàn làm việc, nhìn nó cũng như nhìn thấy em!” Tôi không biết THÂN em ấy có nhiều LÔNG như thế không nhưng HẠNH PHÚC đéo thể tả được, thế là tôi để trên bàn làm việc, được đúng 2 hôm chuột cắn cmn rễ thối luôn cả cây. Mấy thằng bạn đến chơi hút thuốc không có chỗ vứt cắm cmn vào cái chậu cây, tuần sau em qua chơi nhìn cái chậu xương rồng chết khô đầy mẩu thuốc lá đi thẳng về nhà không nói câu nào coi như CHIA TAY. Tôi giận cái cây chết tiệt ấy đem vứt cmn lên mái tôn nhà thằng hàng xóm, 3 tháng sau nó mọc xanh um cái mái tôn mà chả cần tý đất nào, đéo hiểu ra làm sao??? Chắc mệnh tôi là mệnh Thổ không hợp với Mộc, gái dính tý Mộc cũng không HỢP luôn, tất nhiên trừ lúc GIAO ra, hê hê hê!
 À, thế nhưng, hồi còn bé có lần tôi đã từng nuôi được cả 1 con LỢN rồi đấy! Chuyện là thế này, khoảng hè năm 1984 tôi đang chuẩn bị lên lớp 3,  ông anh đánh chọi thua, cho tôi đem về nuôi, tôi nhét gầm giường 2 ngày thạch thùng câu cmn mất, tiếc đứt ruột, tôi khóc sưng cả mắt. Ông già thương tình cho 5 hào lên Nghi Tàm mua con mới. Tôi với thằng bạn cởi trần quần đùi cuốc bộ toát hết mồ hôi mất 30 phút giữa trưa nắng chang chang từ Thụy Khuê lên Nghi Tàm chỉ để mua mỗi 2 con chọi, tôi chọn con Lá mạ, thằng bạn chọn con Tím than. Trên đường đi về chúng tôi phải đi ngang qua dốc Thanh Niên, bọn “quân khu” (1) thời đó chuyên “trấn” chọi ở cái dốc ấy, vì vậy chúng tôi cho chọi vào trong quần đùi, quấn dây chun xung quanh cái CẦN CÂU DÂN SỐ để treo chọi và NGỤY TRANG. Lúc đi ngang qua bọn “quân khu”, bọn tôi tỏ ra rất tự nhiên, giả vờ nói chuyện học hành cho chúng nó đỡ nghi, bọn quân khu thấy 2 thằng cởi trần đi tay không nên không gọi lại, đang tưởng thoát thì có tiếng gọi:
- Hai thằng kia đứng lại!
 Chúng tôi khựng cmn người lại, một thằng trông phải học lớp 11, mặc nguyên cây bộ đội (2), chân nó đi đôi đúc Tàu (3) trông rất chất nghệ. Chúng tôi ríu hết cả chân, không bước nổi, thằng “bộ đội” tiến lại, nó giương mắt nhìn 2 thằng cởi trần mặt cắt không còn giọt máu, nó nói:
- ĐCM chúng mày tao nhìn nghi lắm, 2 thằng TỤT quần ra tao xem!
- Dạ, em …xin…
- TỤT NGAY, cái đập con mèo chúng mày thích ăn “bã trầu” (4) à?
 Khi chúng tôi tụt quần ra, mặt cái thằng quân khu đang từ giận dữ bỗng chuyển sang rất thích thú, nó ngắm tác phẩm “sắp đặt” trên “cần câu” của chúng tôi 1 cách chăm chú, rồi nó chốt 1 câu:
- ĐCM 2 cái thằng này TÀI thế nhỉ, chúng mày BUỘC thế đéo nào mà không RƠI được thế hả?
 Rồi nó gọi ầm lên:
- Chúng mày ra đây mà xem 2 thằng này nó buộc chọi trên CHIM này, hay lắm!
 Ối giời ôi, thế là cả 2 thằng cởi truồng đứng giữa đường Thanh Niên cho một lũ mất dạy nó ngắm rồi bình phẩm như “Quá giỏi” “Hay nhỉ” “Thông minh đấy” trông đéo ra làm sao cả. Ngắm chán chúng nó còn thò tay vào kéo căng cái dây chun buộc con chọi rồi thả cho nó bay ngược lại cái Cần câu, ôi cha mẹ ơi, ĐAU đéo thể tả được, MK, cứ như ai chặn mẹ nó đường thở của mình lại, nước mắt trào hết cả ra, nước chọi thì bắn tung tóe, văng cả chọi ra ngoài, chúng tôi khóc như mưa… Mấy thằng quân khu thì cười ầm ĩ, đến nhục, hành hạ chán chê rồi cuối cùng chúng nó cũng thương tình, thằng đầu gấu gọi chúng tôi lại lúc nãy nói:
- Thôi, cười đau cả ruột, tha cho chúng mày! Cút!  
 Quá mừng, 2 thằng chạy như bay về đến nhà, trải qua khó khăn tình cảm khăng khít nên tôi quý con chọi lắm, chỉ dám để ngắm cho vui, không dám đem đi đánh vì sợ nó rách vây. Rồi cứ đến trưa nắng gắt, tôi với thằng bạn lại rủ nhau ra cống gần khu wc công cộng để đào giun, ngày ấy cống rãnh nào cũng đầy bùn nên giun đỏ (5) nhiều lắm, chứ không có nắp cống như bây giờ. Tôi vẫn sợ thạch thùng câu mất chọi nên để bình chọi gần chuồng lợn để thạch thùng không dám đến gần…
  Hồi đó, nhà tôi nuôi thường nuôi 3 con lợn từ lớn đến bé để bán gối đầu, tức là cứ 3 tháng có 1 lần bán lợn. Tôi thường xuyên phải đi mua rau và thái rau để nấu cám, chủ yếu là thái dọc mùng, thân cấy chuối, cuộng rau muống, bí ngô… tóm lại là loại rau vứt đi chỉ dành cho lợn. Thời bao cấp thiếu thốn đủ thứ, cả tôi và thằng em chỉ mong đến ngày bán lợn vì đó là ngày duy nhất mẹ cho chúng tôi lên số 4 Thụy Khuê ăn phở, hôm nào vui vẻ mẹ tôi còn cho ăn thêm cái kem Thủy tạ trên đường Thanh Niên thì nhất quả đất. Vì vậy, cứ đến gần ngày bán lợn là anh em tôi mừng ra mặt, chỉ mong “phe” lợn (6) đến thật nhanh để vác con lợn đi. Thường là “phe” đến vào sáng sớm, tầm 4h để tránh mấy ông quản lý thị trường, cân xong là đếm tiền đưa cho mẹ tôi, ném con lợn vào xích lô rồi “phắn” ngay. Tôi với thằng em nằm trên giường xem bán lợn đến khi mẹ nhét tiền vào tủ lại lăn ra ngủ tiếp, giấc mơ bồng bềnh toàn Phở với Kem thật là đẹp! Sau khi bán con lợn to nhất, ngay hôm sau mẹ tôi lại mang về 1 con lợn bé, nó bé lắm, đi còn chập chững, nó ăn rất yếu và chậm nên toàn bị 2 con lớn hơn chen hất ra sau, nhìn rất là tội. Tôi toàn phải đấy 2 con to ra 1 góc thì nó mới ăn được 1 chút nhưng chắc nó vẫn không đủ no, tôi hay thấy nó gặm vữa tường ăn thêm, tội tội là…
 Tôi để con cá chọi yêu quý cạnh chuồng lợn, an toàn lắm vì thạch thùng không dám lại gần, lại tối nên vây mọc nhanh, nhìn nó “Xù” căng hết cả vây mà tôi mê mẩn ngắm hàng giờ không chán. Hôm đó, tôi đang ngắm cá chọi, tôi lùa cái gậy đầu đen (7) và vụt mấy cái cho nó “mổ” thì đột nhiên nó nhảy cmn ra khỏi cái lọ, rơi ngay vào cái máng lợn ngay gần con lợn bé. Khi tôi còn chưa kịp nhảy vào chuồng để cứu con chọi thân yêu thì con lợn con tợp ngay con chọi vào mồm, ối giời ôi tôi điên hết cả người nhảy vào đá tới tấp vào mặt nó, con lợn khốn khổ kêu ăng ẳng chạy loạn trong chuồng… Tiếc con chọi, tôi càng hận con lợn, thế là tôi kéo thằng bạn sang nhà tôi rồi vừa khóc vừa nói:
- Tao với mày thịt con lợn này, nó ăn cmn mất chọi của tao rồi, hu hu hu..!
- Được rồi, tao giữ chân, mày cắt cổ nó nhé!
 Thế là 2 thằng đánh vật một hồi mới kéo ngửa được con lợn ra, người thằng nào cũng đầy cứt lợn, hôi rình, 2 thằng say máu không buồn quan tâm. Tôi cầm con dao thái rau cứ thế cứa cổ nó, MK, không dễ như cái bọn mổ lợn chuyên nghiệp đâu các bạn ạ, khó đéo thể tả được, lợn nó giãy kinh lắm, mà da nó dày, tôi cứa gần 15 phút nó mới đứt da, nó càng dãy tợn, tôi cứa thêm được 15 phút nữa thì thở phì phò, thằng kia cũng vậy, con lợn rách toang cả cổ nhưng nó chỉ 1 chút máu, mồm kêu ầm ĩ. Hàng xóm ở bên ngoài gõ cửa hét ầm lên:
- Chúng mày làm gì mà lợn kêu điếc cả tai thế hả?
- Chúng cháu cho nó ăn! Tôi cũng gào lên.
 Thằng bạn tôi mệt quá, nó bảo:
- Tao mệt quá! Không giữ được nó nữa, lợn nhà mày là LỢN TIÊN hay sao ấy? Mãi đéo chết!
- Ừ nhỉ! Tôi nói: Có khi nó là LỢN TIÊN đấy mày ạ! Rách hết cả cổ mà không chết, thôi mày thả nó ra đi!
 Chỉ chờ có thế, con lợn vùng chạy vào 1 góc chuồng, lúc ấy tôi mới sực tỉnh và bắt đầu lo sợ về việc bố mẹ tôi biết vụ MỔ LỢN không thành công này của tôi. Đến chiều tối, khi tôi đang chuẩn bị ăn cơm thì nghe tiếng bố tôi thét lên kinh hoàng:
- Ôi trời ôi! Bà ra mà xem con lợn con nhà mình nó bị làm sao này? Nó ăn đàng MỒM lại rơi ra đàng CỔ!
 Chuyện lợn ăn đàng mồm rơi ra đàng cổ cuối cùng cũng bị LỘ, hàng xóm chỉ đích danh 2 đứa chúng tôi, cuối cùng tôi phải nhận tội cắt cổ lợn, tôi ăn 1 trận đòn thừa sống thiếu chết. Hôm sau bố  tôi mời thú y vào khâu lại cổ cho con lợn Tiên, thức ăn không còn rơi ra từ cổ nó nữa, nhưng điều đặc biệt hơn là càng ngày nó ăn càng khỏe, tôi cảm thấy hối hận nên cũng chăm sóc nó tận tình hơn. Lợn tiên của tôi lớn nhanh như thổi, 2 tháng sau nó đã to gấp đôi, nó thông minh lắm, cứ khi nào tôi đi học về là nó kêu inh ỏi, đến khi tôi vào vỗ vỗ lên đầu nó mấy cái nó mới thôi. Tuần nào tôi cũng phải tắm cho bọn lợn 1 lần, cứ cầm xô nước hắt lên rồi lấy chổi xể (8) quét phân trên người chúng nó xuống. Lợn TIÊN rất thích được tắm, nó đứng yên cho tôi muốn làm gì thì làm, nó còn cho tôi cưỡi trên lưng nó rồi đi vài vòng trong chuồng. Càng ngày tôi càng yêu quý nó, tôi ân hận vô cùng vì đã từng CẮT CỔ nó. Bây giờ tôi chỉ thích nuôi nó mãi, tôi chả buồn chơi cá chọi nữa, thậm chí ai cho tôi chọi tôi đem cho LỢN TIÊN của tôi tráng miệng luôn ... Một hôm ăn cơm, bố  tôi bảo:
- Con lợn mày cắt cổ lớn lắm rồi, chật hết cả chuồng, cuối tháng này bán thôi!
- Không! Con không muốn bố bán nó! Lợn TIÊN là của con!
- Không bán thì lấy gì cho mày ăn với học hả con! Lợn TIÊN với chả lợn THÁNH! Mày điên rồi đấy hả con?
- KHÔNG! Tôi gào lên: KHÔNG ĐƯỢC BÁN NÓ! Hu hu hu!!!
- Thôi được rồi! Bố tôi an ủi: Thì không bán! Được chưa?
 Nhưng đến cuối tuần ấy, khi tôi đi học về, tôi không nghe thấy LỢN TIÊN của tôi kêu eng éc nữa, tôi chạy vào nhà chỉ thấy 2 con lợn con mới mang ở đâu về. Tôi khóc ầm ĩ, bà tôi an ủi thế nào tôi cũng không nín, một lúc sau bố tôi về, tay cầm 1 cái đuôi lợn, bố tôi bảo:
- Chú “phe” lợn cho con cái đuôi, để tối bố luộc cho mày ăn nhé!
 Tôi sững người lại, ôi LỢN TIÊN của tôi, tôi đâu muốn ăn thịt nó, tôi cầm cái đuôi lẳng lặng đi ra vườn rau muống. Tôi đào 1 cái lỗ rồi cho cái đuôi LỢN TIÊN xuống lấp lại, nước mắt chảy ròng ròng, mặn chát, tôi khóc thương cho lợn của tôi. Có lẽ giờ nó đã chính thức thành TIÊN rồi cũng nên! Tối nhớ nó nhiều lắm, con vật đầu tiên tôi nuôi thành công và đến tận bây giờ có lẽ là con cuối cùng…
 Có một lần ngồi uống bia nói chuyện Xã hội với mấy ông anh tôi, có ông bức xúc nói:
“Đúng là lũ LỢN, đường ống vỡ chúng nó bảo do ĐẤT YẾU, cầu sập nó bảo do ỐC VÍT, đường nứt nó bảo do THỜI TIẾT…sắp tới nếu xảy ra hỏa hoạn chắc chắn chúng nó bảo là do LỬA!” Tôi bảo: Anh nói thế không được, như thế là làm NHỤC con LỢN! Em từng có 1 con, nó CÓ ÍCH lắm!
 Đó là LỢN TIÊN của tôi!

(1) Đầu gấu thời đó
(2) Bộ quần áo đầu gấu hay mặc thời đó
(3) Một loại dép cao su quai hậu do TQ sản xuất
(4) Ý bảo đánh chảy máu mồm
(5) Một loại giun nhỏ cho cá ăn
(6) Dân buôn chuyên thu mua của dân, thường là cao hơn giá mậu dịch thu mua
(7) Làm bằng đũa 1 đầu bọc cục nhựa đường để thử chọi
(8) Loại chổi tre cứng hay dùng quét sân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét