Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

Truyện ngắn: TỘI CỦA KIẾN TRÚC SƯ!!!

 Thưa quý tòa! Quý tòa có thể không tin, nhưng bị cáo thật sự bị oan! Trong chuyện này, bị cáo không hề có TỘI, kẻ có tội chính là bọn KIẾN TRÚC SƯ!!!
 Thư quý tòa, chuyện là thế này, bị cáo là giám đốc 1 công ty TNHH làm ăn rất tốt. Chính vì vậy bị cáo rất hay phải tiếp khách, mà tiếp khách lần nào cũng phải uống rượu, uống thì tất nhiên phải say đúng không thứ quý tòa?
 Vào cái ngày trong  biên bản luận tội bị cáo, sau khi chia tay đối tác, bị cáo uống cũng khá nhiều nên hơi chuếnh choáng, bị cáo phải rất cố gắng để lái ôtô về đến nhà… Phải nói cho rõ thì quý tòa cũng như bên bị hại mới hiểu; nhà bị cáo là 1 căn biệt thự trong khu đô thị mới XYZ, trong gần 200 căn biệt thự trong khu đô thị này, cái bọn Kiến trúc sư chết tiệt ấy nó thiết kế giống hệt nhau chỉ khác cái số nhà và tên dãy phố nên nhiều khi dân cư ở đây rất hay bấm chuông nhầm nhà nhau. Khách đến chơi thì còn khổ nữa, có khi phải đứng ở ngoài đường rồi chờ chủ nhà ra đón, thế mới nhục chứ ạ!?
 Vâng thưa quý tòa, quay trở lại tối hôm ấy, bị cáo chuyếnh choáng về đến nhà đã thấy cửa gara mở toang. Chết thật! Bị cáo nghĩ: chắc con bé giúp việc đi đổ rác quên đóng của Gara rồi, tý về biết tay ông! Bị cáo say quá nên vất vả lắm mới đỗ ôtô vào được gara. Rồi bị cáo mò vào nhà thì  không thể bật đèn được. Lúc ấy bị cáo nghĩ: Chắc lại mất điện rồi! MK! Ôi chết xin lỗi quý tòa, ấy là do bị cáo nghĩ thế!
 Trong bóng tối, bị cáo cứ mò mẫm leo lên gác, say quá nên phải vịn cầu thang mới đi nổi. Khốn khổ cho cái thân bị cáo, leo lên tầng 2 thì mồ hôi mồ kê vã như tắm nên bị cáo vừa đi vừa cởi đồ. Mò được vào phòng ngủ bị cáo lập tức trút nốt cái quần sịp xuống đất, cứ thế bị cáo trần truồng định đi tắm…Trời ơi! thà bị cáo cứ say rồi ngất luôn trên đường có hơn không! Trời ơi là trời!!! Hu hu hu!
 Bị cáo kể đến đâu rồi nhỉ??? À, đúng rồi, bị cáo đang cởi truồng! Đúng lúc bị cáo định đi tắm, thì bị cáo nghe thấy tiếng kêu ú ớ rất yếu ớt, trong ánh sáng trăng bị cáo trông thấy thấy một phụ nữ ôm 2 tay vào thành giường, mồm ú ớ, cả người rung lên bần bật. Bị cáo hoảng quá, tưởng mình mơ, trong đầu quay cuồng bao nhiêu câu hỏi: Cô ta là ai? Vợ bị cáo đâu? Sao cô ta lại ở đây? Nhìn thấy bị cáo, lập tức cô ấy gào lên:
 - Ú..u…ôi….ới????? Bị cáo hoảng quá liền hỏi: Cô cần gì ở nhà tôi???
 - Ởi…a!! Ởi a!!!! Bị cáo đoán rằng chắc cô ấy nói cởi ra, mà MK kiếp cởi gì nhỉ??? Bị cáo lại hỏi: Tôi hiểu cô muốn cởi, nhưng cởi gì???
 - Ởi.. ây, …ÂYYYY!!! MK??? Bị cáo lại đoán chắc cô ấy nói: Cởi đây!
 Bị cáo đang phân vân thì cô ấy càng gào to hơn, giãy dụa, bị cáo hoảng quá liền nói: Tôi cởi đây, cởi ngay đây!!!
 Bị cáo liền cởi phăng cái áo cho cô gái tội nghiệp, giờ cô ấy mặc mỗi cái áo lót!  Nhưng cô ấy càng dãy tợn, gào to thêm: Ây…ơ …Ây ….ơ !
 Bị cáo đoán là: Đây cơ, đây cơ! Thế là bị cáo lại cởi tiếp quần cô ấy ra! Cô ta càng gào to hơn, gấp gáp hơn: Ây ơ…Ây ơ!
 Bị cáo càng hoảng, gào lên: Đừng kêu nữa tôi cởi đây, cởi ngay đây???
 Thế là bị cáo ra sức cởi, cởi hết theo yêu cầu cô ấy! Tệ thật, cô ta lại càng khóc, càng kêu to, bị cáo cũng gào lên: Trời ơi! Cô muốn tôi làm gì nữa, tôi cởi hết rồi còn gì, cô còn muốn thế nào nữa?!! Bị cáo chả biết phải làm gì để cô ta vừa lòng nữa trong khi cô ta thì cứ gào khóc…
 Những lúc hoảng hốt bị cáo thường nghĩ đến bố bị cáo, ông thường dạy bị cáo như thế này: khi đàn bà khóc, con hãy ôm chặt lấy họ, họ sẽ bình tĩnh trở lại!!! Chắc mình phải ôm cô ta thôi, lúc ấy bị cáo nghĩ thế. Bị cáo liền quỳ xuống, mặc cho cô ấy giãy dụa, gào thét, chửi rủa nữa thì phải, bị cáo cứ ôm chặt lấy cô ta, thật chặt, thật chặt!!!! Ối giời đất thiên địa ơi! Huhuhuhu!
 Ôi cái cuộc đời nhục nhã của tôi! Thư quý tòa, đúng lúc ấy cửa phòng bật ra, đèn bật sáng trưng. Nào là Công an khu vực, dân phòng, tổ trưởng tổ dân phó,… trời ơi! cả vợ bị cáo nữa??? Còn bị cáo: trần truồng, đang ôm chặt cô vợ ông hàng xóm cũng trần truồng, tay cô ta bị trói vào thành giường, mồm bị nhét giẻ, gương mặt đầm đìa nước mắt! Ôi trời ôi! Bị cáo  nhìn xung quanh, không phải phòng ngủ của bị cáo, trời ơi, không phải nhà bị cáo, đồ đạc thì bị lục tung, văng khắp nơi và chiếc quần sịp của bị cáo vứt chính giữa phòng…
 Kính thưa quý tòa! Tại sao cuộc đời bị cáo lại bi đát và nhục nhã thế chứ, bị cáo xin thề thề, bị cáo chỉ đi nhầm nhà, vậy mà họ vu cho bị cáo tội hiếp dâm và đồng phạm trong vụ cướp tài sản. Nhưng bị cáo VÔ TỘI thưa quý tòa, bị cáo bị OAN! TẤT CẢ nguyên nhân trong vụ án này là do bọn Kiến trúc sư, giá mà bọn nó thiết kế các căn biệt thự khác nhau, các dãy nhà không giống nhau, các khu phố có đặc điểm riêng thì cuộc đời bị không nhục nhã như hôm nay! Chính chúng nó mới có TỘI!!!Ối các ông Kiến trúc sư ôi là Kiến trúc sư!!!

* Bên hại xin có ý kiến: Thưa tòa, hôm ấy tôi nói là CỞI DÂY chứ không phải CỞI ĐÂY như ông ấy khai!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét